TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 540

Kỷ Càn Khôn gật đầu với Trương Hải Sinh đang ngồi nhấp từng ngụm

nước cam ở chếch phía trước mặt Lạc Thiếu Hoa. Trương Hải Sinh liền lập
tức đứng dậy, bước nhanh đến cạnh Lạc Thiếu Hoa đã gục ra bàn, vội cởi
chiếc áo lông vũ màu đen của ông ta.

Kỷ Càn Khôn quay xe lăn đến cạnh họ, cúi người, nhét chiếc túi da vào

dưới chỗ ngồi của Lạc Thiếu Hoa. Trương Hải Sinh bế ông đặt vào chiếc
ghế đối diện với Lạc Thiếu Hoa, lại vứt áo của Lạc Thiếu Hoa cho ông, còn
anh ta thì mặc áo khoác, đội mũ của Kỷ Càn Khôn lên người Lạc Thiếu
Hoa lúc này đã hôn mê.

Chỉ trong vòng hai phút, Trương Hải Sinh đã đặt Lạc Thiếu Hoa lên xe

lăn, đắp thảm len tử tế. Kỷ Càn Khôn ngồi yên ổn trong ghế, áo khoác của
hai người đã được đổi cho nhau.

Trương Hải Sinh đã mồ hôi mồ kê đầy đầu, anh ta gật đầu với Kỷ Càn

Khôn, “Tiền đâu?”

“Dưới gối tôi.” Kỷ Càn Khôn mỉm cười, hất hàm về phía cửa, “Mau đi.”
“Mẹ kiếp, không phải ông bảo là…”
Nụ cười trên mặt Kỷ Càn Khôn tắt ngấm, “Đi!”
Trương Hải Sinh trừng mắt nhìn ông ta một cái, rồi đẩy Lạc Thiếu Hoa

đi ra cửa.

Lúc này, nhân viên phục vụ ở quầy gọi: “Anh ơi, cà phê của anh được

rồi.”

Trương Hải Sinh không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
Nhân viên phục vụ nhún vai, đặt cốc cà phê lên mặt quầy.
Kỷ Càn Khôn với lấy chiếc mũ len màu đen trên bàn đội lên đầu, dựng

cổ áo lên che kín mặt. Lúc này, ông chú ý thấy chiếc túi đeo chéo màu xanh
trên mặt bàn, mở ra xem, thì phát hiện bên trong chỉ có mấy cuốn sách.
Ông nghĩ một lát, dường như hiểu ra được tác dụng thực sự của mấy cuốn
sách, trên mặt liền thoáng hiện một nụ cười.

Tiếp đó, ông lấy hai vật từ trong túi áo ra, cầm ở tay trái và tay phải, cúi

đầu, yên lặng chờ đợi người đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.