TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 550

Chưa dứt lời, mọi người có mặt ở đó đã nghe thấy tiếng chuông điện

thoại di động đột ngột vang lên.

Kỷ Càn Khôn cau mày, đưa tay móc một chiếc điện thoại di động trong

túi áo lông vũ màu nâu trên người ra. Ông nhìn màn hình rồi đưa cho Đỗ
Thành.

“Gọi cho Lạc Thiếu Hoa.”
Đỗ Thành cầm lấy chiếc điện thoại di động, nhìn hai chữ “bà xã” hiển thị

trên màn hình. Ông quay đầu nhìn Lạc Thiếu Hoa vừa bị lôi ra khỏi cửa, ấn
nút nghe máy.

“Chị à, em là Thành đây… Chị đừng hỏi chuyện này nữa.” Đỗ Thành thở

dài, “Thiếu Hoa không sao… Chị đừng đến, anh ấy thật sự là không sao…
Thôi được… Chúng em đang ở chỗ giao giữa đường Đại Vọng và phố
Hưng Hoa Bắc.”

Ông ngắt máy, cúi người nhìn Kỷ Càn Khôn.
“Lão Kỷ, bây giờ tôi đi nói chuyện với Lạc Thiếu Hoa - trong tay ông ấy

có chứng cứ Lâm Quốc Đống giết người.” Đỗ Thành dừng lại một lúc,
“Ông cho tôi một chút thời gian.”

Khóe miệng Kỷ Càn Khôn khẽ nhếch lên, bật ra ba chữ: “Ba mươi phút.”
“Được.” Đỗ Thành thẳng người lên, quay đầu nhìn Ngụy Quýnh và Nhạc

Tiêu Tuệ, “Hai đứa…”

Nhạc Tiêu Tuệ vẫn đứng yên, Ngụy Quýnh nhìn cô, rồi quay về phía Đỗ

Thành lắc đầu.

Đỗ Thành dường như đã sớm đoán được, mặt không có vẻ cáu giận lắm.

Ông vỗ vào vai Kỷ Càn Khôn, rồi chạy nhanh ra cửa.

Trong quán cà phê lại trở nên yên lặng. Bốn người không nói gì, ngồi

hoặc đứng quanh chiếc bàn. Một lúc lâu sau, Kỷ Càn Khôn buông một
tiếng thở dài, giọng nói ôn hòa: “Các cháu tìm chỗ ngồi đi - ngồi xa ra một
tí.”

Hai người làm theo. Có điều, mỗi người lấy một cái ghế, ngồi xuống

cạnh bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.