Trương Chấn Lương gật đầu, “Sư phụ, anh cẩn thận nhé.”
Dứt lời, anh liền quay người đi ra cửa. Vừa bước được mấy bước,
Trương Chấn Lương bỗng trợn tròn mắt.
Một ông già mặc áo bông màu đen người xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua cánh
cửa kính vỡ, loạng choạng xông vào.
“Lạc Thiếu Hoa?” Trương Chấn Lương để ý thấy ông cầm một chiếc
tuốc nơ vít cán dài trong tay, liền vội ngăn lại, “Anh định làm gì?”
Ánh mắt Lạc Thiếu Hoa hỗn loạn, cả người mềm oặt, như chực ngã lăn
ra đất bất cứ lúc nào. Đối mặt với cánh tay chặn trước mặt của Trương
Chấn Lương, Lạc Thiếu Hoa liền bám luôn vào, đứng vững rồi lại đẩy phắt
anh ra, lao thẳng đến chỗ Lâm Quốc Đống.
Trong tiếng hét thất thanh của Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ, Đỗ Thành
bước nhanh đến, nắm chặt cổ tay Lạc Thiếu Hoa, bẻ ngược cổ tay, dúi
người ông xuống đất, đồng thời giật lấy chiếc tuốc nơ vít.
“Mẹ kiếp, anh định làm gì hả?”
Lạc Thiếu Hoa ngồi trên sàn nhà, cổ tay phải bị Đỗ Thành kẹp chặt.
Nhưng, dường như ông vẫn không cam tâm, giãy giụa bò ra chỗ Lâm Quốc
Đống, miệng gầm lên những tiếng không rõ:
“Giết… giết nó đi…”
Nét mặt Đỗ Thành phức tạp, thần thái vừa phẫn nộ, vừa đau khổ. Ông
khoát tay, ra hiệu cho Trương Chấn Lương lôi Lạc Thiếu Hoa ra ngoài.
Trương Chấn Lương đáp lời, cúi xuống, đưa hai tay vào dưới nách Lạc
Thiếu Hoa, kéo ông ra ngoài cửa. Lạc Thiếu Hoa vẫn ngơ ngác chưa tỉnh
hẳn, hai chân giãy đạp yếu ớt, trong đầu dường như chỉ còn duy nhất một ý
nghĩ.
“Tôi… giết nó…”
Kỷ Càn Khôn vẫn lạnh lùng quan sát.
“Hừ!” Ông hất hàm về phía Lâm Quốc Đống ở đối diện, “Xem ra, hôm
nay không chỉ có mình tao muốn giết mày.”