TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 547

đáng. Ông không cần…”

“Trừng phạt như thế nào? Tội cố ý giết người? Ừ, đúng, hắn đã giết một

cảnh sát.” Kỷ Càn Khôn ngắt lời ông, tâm trạng lại bị kích động, “Nhưng
thế thì sao? Vợ tôi thì sao? Tòa án thậm chí sẽ không cả nhắc đến tên cô
ấy!”

Kỷ Càn Khôn ngồi thẳng người lên, “Cho nên, phải để tôi xét xử hắn.”

Ông vỗ vào ngực mình, “Ở tòa án của tôi.”

Quán cà phê bỗng chốc trở nên yên lặng. Nét mặt vị quan tòa nghiêm túc

trang trọng. Bị cáo ngồi đối diện với ông mắc kẹt trong chỗ ngồi, run lên
bần bật như một cái lá rụng.

Mặt Đỗ Thành sắt lại. Ông nghiến răng, rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra,

lên cò súng cách một tiếng.

“Lão Kỷ, ông đừng ép tôi!”
“Là các người đang ép tôi!” Kỷ Càn Khôn không thèm nhìn Đỗ Thành,

giọng kiên quyết, “Đây là việc giữa tôi và hắn, không liên quan đến người
khác. Các người lập tức đi ngay, tôi không muốn làm hại đến những người
vô tội.”

Đỗ Thành chửi thầm một câu, lôi Ngụy Quýnh lùi ra ngoài cửa. Ngụy

Quýnh đi mấy bước theo ông, phát hiện thấy Nhạc Tiêu Tuệ vẫn đứng yên
tại chỗ, không hề động đậy. Cậu lập tức giãy khỏi tay Đỗ Thành, quay lại
bên cạnh Nhạc Tiêu Tuệ.

Xe cảnh sát đủ các màu tập trung dày đặc ở chỗ giao giữa đường Đại

Vọng và phố Hưng Hoa Bắc, đợi đèn giao thông ở phía trước chuyển thành
màu xanh. Một phút sau, xe cộ lại tiếp tục lưu thông trên đường. Mười mấy
chiếc xe lần lượt vượt qua vạch dừng, phóng nhanh về phía trước. Bỗng
nhiên, một chiếc taxi trong dòng xe dường như bị mất kiểm soát, đi ngoằn
ngoèo thành hình chữ S trên đường. Những chiếc xe xung quanh vội
chuyển hướng tránh, những tiếng còi phẫn nộ rú lên.

Chiếc taxi bị mất kiểm soát lại chạy ngoằn ngoèo về phía trước thêm

mấy chục mét rồi đột ngột dừng lại. Một người đàn ông trung niên từ ghế
lái phụ nhảy ra, chạy ra giữa đường, nhìn vào trong xe taxi, vẻ mặt đầy sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.