TAM QUỐC CHÍ - NGỤY CHÍ - Trang 716

chối, nhiều lần hẹn mà không quay lại. Thái Tổ gửi thư gọi, lại sai quận
huyện điều lệnh. Đà cậy vào tài năng mà khinh ghét việc hầu hạ, vẫn không
lên đường. Thái Tổ cả giận, sai người đến xem xét. Nếu vợ bệnh thật thì
ban cho bốn mươi hộc đậu, tha cho tội hoãn lâu ngày; nếu có lừa dối thì bắt
chở đến. Do đó chở đến đất Hứa giam vào ngục. Xét hỏi mà nhận tội. Tuân
Úc xin nói: “Đà có thuật giỏi, cứu được mạng người, nên tha cho hắn”.
Thái Tổ nói: “Không lo, thiên hạ ngày nay không có bọn chuột này
chăng”? Rồi xét hỏi Đà đến chết, Đà sắp chết, lấy một quyển sách trao cho
quan coi ngục, nói: “Nó có thể cứu người”. Quan coi ngục sợ phạm pháp
không nhận, Đà cũng không ép, lấy lửa đốt sách. Sau khi Đà chết, bệnh đau
đầu của Thái Tổ chưa khỏi, Thái Tổ nói: “Đà có thể trị khỏi bệnh này,
nhưng hắn là kẻ tiểu nhân có ý kéo dài bệnh để được trọng được dùng
nhiều, nếu ta không giết kẻ này, cuối cùng hắn cũng không giúp ta cắt trừ
cái gốc rễ của bệnh”. Sau đó con yêu là Thương Thư mắc bệnh, Thái Tổ
than nói: “Ta giết bừa Hoa Đà, khiến cho con nhỏ bị chết vậy”.

Trước đây, Quân lại là Lí Thành khổ vì ho khan, ngày đêm không ngủ

được, có lúc thổ ra máu mủ, đến hỏi Đà. Đà nói: “Ông bị bệnh trúng độc
trong ruột, đấy là nguyên nhân gây ho; không phải từ phổi vậy. Nay cho
ông hai tiền thuốc tán, nếu thổ ra hơn ha thăng máu mủ thì ngừng uống, tự
chăm sóc, một tháng có thể đỡ vừa, phải tự giữ gìn, một năm sẽ khỏi. Sau
mười tám năm sẽ có một lần phát lại, lại uống thuốc tán này, cũng khỏe lại
được. Nếu không dùng thuốc này, sẽ phải chết”. Lại cho hai tiền thuốc tán
nữa, Thành lấy thuốc rồi đi. Năm, sáu năm sau, trong người thân có người
mắc bệnh giống Thành, bảo Thành nói: “Ông nay khỏe mạnh, ta sắp chết,
sao lại nỡ không nhanh cho ta uống thuốc ấy mà lại giấu đi,

Thần là Tùng Chi xét: Tiếng cổ, nói giấu là khứ.

để đợi điều không lành? Hãy cho ta mượn dùng trước, ta khỏi rồi sẽ vì

ông mà đến chỗ Hoa Đà xin thêm thuốc”. Thành cho người đó. Rồi đến
huyện Tiêu, vừa lúc Đà bị bắt, vội vàng không chịu đi xin. Mười tám năm
sau, bệnh của Thành lại phát, không có thuốc chữa, do đó mà chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.