LÃ KHẢI TRUYỆN
Lã Khải tự Quý Bình, người quận Vĩnh Xương, huyện Bất Vi.
Tôn Thịnh Thục thế phổ chép: Trước, nhà Tần dời hết con cháu họ hàng
của Lã Bất Vi vào Thục Hán. Thời Hán Vũ Đế khai phá phía tây Nam Di,
lập các quận huyện, dời nhà họ Lã tới đó, nhân thế mới gọi là huyện Bất Vi.
Lã Khải làm Ngũ quan duyện và Công tào ở quận. Bọn Ung Khải nghe
tin Tiên chủ mất ở Vĩnh An, lại càng thêm kiêu căng ngạo mạn. Quan Đô
hộ Lý Nghiêm sáu lần viết thư cho Ung Khải, phân tích lợi hại, Ung Khải
chỉ trả lời có một lần rằng: Người ta nói trên cao chẳng có hai mặt trời,
dưới đất chẳng có hai vua, nay thiên hạ chia ba, phương nào cũng nói mình
chính thức, bởi thế người ở nơi xa xôi lo sợ nghi ngờ, chẳng biết theo ai
vậy. Rồi vẫn phóng túng kiêu ngạo như trước. Ung Khải lại hàng Ngô, Ngô
từ xa đặt Ung Khải làm Thái thú Vĩnh Xương. Vĩnh Xương nằm ở phía tây
quận Ích Châu, đường giao thông tắc nghẽn, ngăn cách hoàn toàn với Thục,
Thái thú quận (Ung Khải?) sửa chữa đường đi, Lã Khải cùng Phủ thừa của
Thục quận là Vương Kháng đốc suất, khích lệ dân chúng, đóng cửa biên
giới cự Ung Khải. Ung Khải mấy lần truyền hịch khắp Vĩnh Xương, tuyên
truyền đủ thứ. Lã Khải đáp lại hịch rằng: Trời giáng xuống loạn lạc, gian
hùng thừa cơ, thiên hạ đều nghiến răng căm hận, vạn quốc đều thương tiếc,
từ kẻ bầy tôi cho tới nàng hầu chẳng ai không dốc hết gân sức, gan óc lầy
đất, để trừ quốc nạn. Phục duy tướng quân một đời thụ Hán ân, tôi cho rằng
đây chính là lúc tướng quân tụ tập binh tướng, xông lên phía trước, trên có
thể báo quốc ân, dưới chẳng phụ tiền nhân, công ghi vào sử sách, danh để
tới nghìn thu. Sao lại đi làm kẻ nô bộc cho Ngô Việt, bỏ gốc lấy ngọn vậy
ư? Xưa vua Thuấn chuyên cần việc dân đến nỗi chết ở Thương Ngô
,
thư tịch đều khen ngợi Thuấn, tiếng lưu tới vô cùng. Vua băng hà ở bến
sông, thật đáng thương thay! Văn, võ đều nghe lệnh, thịnh vượng khắp nơi
nơi. Tiên đế như con rồng bay lên, hải nội đều nghe tiếng, thừa tướng sáng
suốt, tự nhiên trời ban an khang. Mà tướng quân lại chẳng thấy giường mối
của thịnh suy, cái điềm của thành bại, ví như lửa cháy nơi cánh đồng, dẫm