TÔNG DỰ TRUYỆN
Tông Dự tự Đức Diễm, người An Chúng quận Nam Dương. Giữa những
năm Kiến An (Dự) theo Trương Phi vào Thục. Đầu những năm Kiến Hưng,
Thừa tướng Lượng dùng (Dự) làm Chủ bộ, rồi thăng lên Tham quân Hữu
Trung lang tướng. Khi Lượng chết, Ngô lo Nguỵ có thể thừa lúc Thục suy
sụp mà đánh chiếm, bèn điều thêm hơn vạn quân ra trấn giữ Ba Khâu, một
phần muốn sẵn sàng cứu viện (cho Thục), phần khác muốn tính đường xâm
lấn chia cắt Thục. Thục nghe tin, cũng tăng cường phòng ngự ở Vĩnh An,
thủ giữ cẩn thận khác thường. Dự sang sứ nước Ngô. Tôn Quyền hỏi Dự
rằng: ”Đông cùng với Tây, giống như một nhà, nhưng ta nghe tin, Tây tăng
cương phòng ngữ ở Vĩnh An. Sao lại thế?” Dự đáp rằng: ””Thần nghĩ Đông
thêm quân trấn thủ ở Ba Khâu, Tây tăng cường phòng ngự thành Bạch Đế,
cùng là sự thế tự nhiên, đều không phải hỏi gì nhau cả.”” Quyền cười lớn,
khen là cương trực, tiếp đãi (Dực) rất thân mật, xem trọng không khác gì
Đặng Chi, Phí Y. (Dự về nước) được thăng làm Thị Trung, rồi chuyển làm
Thượng Thư. Năm Diên Hi thứ mười được dùng làm Đồn Kỵ Hiệu uý. Gặp
lúc Xa kỵ Tướng quân Đặng Chi từ Giang Châu trở về, lên triều bảo Dự
rằng: ”Theo Lễ mà nói,sáu mươi tuổi không mặc giáp trụ nữa, nhưng nay
ngài lại phụng mệnh cầm quân, sao lại thế?” Dự đáp: ”Ngài bảy mươi tuổi
chưa trả lại binh giáp, sao tôi sáu mươi tuổi lại không nhận được.”
Thần Tùng Chi bàn rằng: Chi tuổi cao hơn Dự, đúng là không biết tự xét
mình. Nhưng Dự đáp như vậy cũng là phạm vào điều người ta kiêng kỵ. Mà
ghi chép đến cả chuyện này thì đã gần với loại văn chương rườm rà nhàm
chán vậy.
Chi tính cách kiêu căng, từ Đại Tướng quân Phí Y trở đi đều nhún
nhường tránh nế, chỉ có Dự là là mội mình không chịu phục. Dự lại phục
mệnh sang đông thông sứ với Ngô, Tôn Quyền nắm chặt tay Dự, lúc chia
tay rơi lệ nói: ”Ông thường vâng mệnh sang kết thân tình hai nước. Nay
ông tuổi đã cao, Cô cũng già yếu, sợ không thể lại cùng nhau tương hội
nữa.” tặng lại Dự một hộp chân châu thượng hạng