suy yếu, chưa đầy hai năm sau, Trọng Hoa bị người khác giết hại, chết ở
trong tẩm điện.”
Ta ngẩn người: “Ai giết hắn?”
“Là Thanh Linh, sư muội của hắn.”
“Đạo cô kia á?” ta xoa cằm, “Đôi mắt xinh đẹp của đạo cô kia tràn
ngập tình ý ‘ta yêu chàng mà chàng đâu có hay’, dáng vẻ bi tình oán phụ
như thế, sao nàng ta dám giết Mạch Khê chứ?”
“Có lẽ do yêu quá hóa hận, không ăn được thì đạp đổ. Ngươi xem
xem, trong này viết… sau khi hồn phách sư phụ bị Hô Di giải thoát, Trọng
Hoa chìm đắm trong rượu, ngày ngày say khướt, thất hồn lạc phách. Thanh
Linh thổ lộ tình cảm, bị từ chối, hận quá mà giết hắn, sau đó cũng tự vẫn.”
Ta suy nghĩ một lúc, nghiêm mặt nói: “Diêm Vương, không phải
ngươi cố tình sắp đặt cẩu huyết đấy chứ.”
Diêm Vương cũng nghiêm mặt nói: “Mệnh cách của Mạch Khê Thần
Quân đều do Ti Mệnh Tinh Quân tự mình đề bút viết.”
Cuối cùng, ta càng tò mò vị Ti Mệnh Tinh Quân kia tròn méo thế nào
mà lại có đầu óc kinh thế hãi tục đến vậy.
Ta trở lại bờ Vong Xuyên làm tảng đá, hai năm trôi qua rất nhanh. Mỗi
lần tiểu quỷ Giáp Ất đi Nhân giới câu hồn, ta đều nhờ bọn họ giúp ta quan
sát tình hình Mạch Khê.
Sau khi trở về, bọn họ nói cho ta biết chuyện thực lực Lưu Ba suy sút
nghiêm trọng không sai, cả chuyện Thanh Linh đạo cô vì yêu mà sinh hận.
Mà trong mệnh cách lại không ghi một chi tiết nhỏ là, mỗi ngày say túy lúy
trong rừng mai, hắn cắm cây kiếm được truyền mấy đời chưởng môn nhân
lên một mộ phần vô danh như một cây kiếm phế phẩm bình thường.