TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 105

Phong kiếm bí ẩn.

Nghe xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của Giáp Ất, ta ngửa mặt cười dài.

Giáp nói: “Tam Sinh, người đừng giả vờ nữa, sao người cứ phải lên

Nhân giới chịu khổ, ta thấy vô cùng thương xót.”

Ta vỗ vai Giáp: “Dù luân hồi thế nào, dù lịch kiếp ra sao, Mạch Khê bị

ta quyến rũ vẫn động tâm. Ta cảm thấy rất tự hào nha, đau thương một
mình Mạch Khê cũng chịu đủ rồi, ta chỉ cần chờ kiếp sau lại đi quyến rũ
hắn là được rồi.”

Ất xoay người tạo thành chữ thập: “A di đà phật, Thần Quân hãy bảo

trọng.”

Ta vui vẻ trở về trong tảng đá chờ vài ngày, tính ngày không còn xa

lắm, phủi phủi mông đi tới Nhân giới.

Sau khi đến Nhân giới, mấy lần ta không kiềm chế được muốn chạy

tới Lưu Ba thăm hắn, nhưng rồi vẫn cố gắng nhẫn nại. Đến một ngày nọ, ta
đang tựa vào cửa sổ tầng hai trong quán trà xem thoại bản, nhìn thấy một
công tử đưa tay thò vào trong váy một tiểu thư, tiểu thư kia duyên dáng nói
“Đừng”, vuốt phẳng vạt váy, nói, “Chờ tới khi vào phòng đã.”

Ta nhíu mày, vị tiểu thư này cũng đoan trang quá nha, chợt nghe dưới

lầu có tiếng kêu hoảng hốt: “Sao có thể như vậy?”

Ta liếc nhìn, đó là một lão đạo, hắn nắm chặt bức thư trong tay, lắc lắc

đầu không ngừng như người điên.

Đột nhiên lão ôm mặt khóc lớn: “Tôn giả mất rồi! Lưu Ba mất rồi!

Đồng đạo ta mất rồi!” Giọng nói thê lương, rấm rứt khóc, nếu không phải
ta quen biết Trọng Hoa, có lẽ đã nghĩ năm xưa hai người bọn họ từng có
một chuyện tình đoạn tay áo khắc cốt ghi tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.