TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 106

Cuối cùng Trọng Hoa cũng ra đi. Ta nghĩ, kiếp này nhất định ta phải

tận mắt trông thấy hắn lớn lên, không thể để hắn có một tuổi thơ thiếu may
mắn, không cho hắn có cơ hội thích người khác. Ta cười âm trầm, nhất định
sẽ túm chặt hắn trong lòng bàn tay ta.

Nghĩ rồi lại nghĩ, kiếp này của hắn là kiếp “muốn mà không được.”

Muốn mà không được ư? Có ta ở đây, liệu Mạch Khê có gì muốn mà

không được?

Nửa đêm, có người quen tới tìm ta. Hắc Vô Thường vừa thấy ta đã

rùng mình một cái: “Tam Sinh, lần tới về Minh phủ, sợ rằng ngươi phải cẩn
thận một chút.”

"Vì sao?"

Hắc Vô Thường lại rùng mình lần nữa: “Ngươi không nhìn thấy dáng

vẻ giận dữ của Chiến Thần. Biết ngươi chạy trước một bước, vẻ mặt hắn
hung thần ác sát, giống như Diêm Vương cướp đoạt nữ nhân của hắn. Làm
Diêm Vương sợ hãi đến bây giờ còn tè cả ra quần.”

"Hắn rất tức giận ư?"

Hắc Vô Thường rùng mình không ngừng, ta quay sang nhìn Bạch Vô

Thường, hắn nói: “Tảng đá đen phong trấn điện Diêm Vương bị hắn đạp ba
cái thành bột mịn.”

Ta đờ người, ta đã quên mất, khi hắn lịch kiếp ba lần, ta mạnh hơn hắn

mấy lần. Nhưng chung quy ta vẫn phải trở về Minh phủ, hắn vẫn hoàn
thành lịch kiếp, lúc đó hắn là Chiến Thần, còn ta chỉ là một tinh linh đá
Tam Sinh nho nhỏ…

Tảng đá phong trấn ấy còn cứng hơn tảng đá của ta mấy trăm lần… Ta

túm tay Bạch Vô Thường, hai mắt ngập nước, “Bạch đại ca, đến lúc đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.