TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 147

Từ trước tới giờ ta không để ý tới ánh mắt người khác, nhưng Mạch

Khê lại sợ ta bị ánh mắt tục tằn của đám hán tử đó coi thường. Lạnh mặt,
chậm rãi liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Ánh mắt bốn phía thu lại rất nhiều.

Trong lòng ta càng thêm ấm áp, lại nép sát vào Mạch Khê.

Đi tới chủ trướng, ta giúp Mạch Khê vén cửa trại. Thấy bên trong có

một nữ nhân, cảm thấy hơi bàng hoàng.

Nữ nhân…

“Mạch Khê.” Ta suy nghĩ viển vông, buồn bã nói, “Chàng nhân lúc

không có ta ở bên, đã cưới thê (vợ) rồi ư?”

Chú thích:

[36]: Nguyên văn

既来之则安之 : đến nơi mới rồi thì phải yên tâm

mà ở lại; cũng có người dùng với nghĩa cái gì xảy đến cũng nên bình tĩnh
tìm cách đối phó

[37]: Theo Sử ký, khi bỏ sang Tề, trong thư Phạm Lãi gửi cho Văn

Chủng có đoạn viết:

"Phi điểu tận, lương cung tàng. Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương

vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nạn, bất khả dữ cộng lạc.
Tử hà bất khứ?"

Dịch nghĩa: Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết,

chó săn bị nấu. Việt vương là người cao cổ, miệng chim, chỉ có chung hoạn
nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?

Văn Chủng nhận được thư, cáo bệnh không vào triều. Có người sàm

tấu Văn Chủng muốn phản loạn. Câu Tiễn ép Văn Chủng tự sát bằng cách
ban cho ông thanh kiếm và viết "Tử giáo quả nhân phạt Ngô thất thuật, quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.