TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 145

Ta khóc không ra nước mắt, còn đang than thở ông trời không có mắt,

một bóng người cuốn theo đầy mùi máu nơi chiến trường bước nhanh lại
đây. Ta còn chưa nhìn rõ khuôn mặt hắn, hắn đã cúi đầu cẩn thận gỡ bẫy
thú ra khỏi chân ta. Còn xắn ống quân ta xem có bị thương tới gân cốt hay
không.

Bàn tay giữ mắt cá chân ta khẽ run nhè nhẹ, giống như căng thẳng,

giống như kích động, còn có vài phần luống cuống.

"Mạch Khê."

Hắn cứng đờ người. Ta không khách sáo gỡ mũ giáp giúp hắn, giữ hai

má hắn nâng lên.

Nhìn thấy mấy giọt máy tươi dính trên mặt hắn, không ngờ sau bao

nhiêu lâu ở trên chiến trường ngươi lừa ta gạt, ánh mắt hắn vẫn sáng như
ban đầu.

Ta thở dài: “Chàng đã trưởng thành, nếu làm như vậy có lẽ sẽ xấu hổ,

nhưng quả thật Tam Sinh ta không nhịn được. Nên làm thế nào bây giờ?”

Hắn không hiểu ý ta.span>

Trong khoảng khắc ta nghiêng đầu tới, hai mắt hắn trợn to.

Ta âm thầm thở dài, vẫn đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn.

"Mạch Khê, Mạch Khê..." Ta ôm cổ hắn, cọ cọ má vào tai hắn, nhẹ

nhàng nỉ non: “Ta rất nhớ chàng, Tam Sinh rất nhớ chàng.”

Thân thể hắn cứng ngắc như sắt, cổ cứng lại không chịu tới gần bên ta.

Ta đã mất công cọ vào người hắn, dứt khoát buông hắn ra, nhìn thẳng vào
mắt hắn, cười nói: “Tam Sinh tới tìm chàng, sao chàng vẫn cứ ngây người
vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.