TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 144

Rời chàng lâu như vậy, chàng có trách ta không?

Bỗng nhiên, qua khóe mắt ta thấy có một ánh sáng nhạt chợt lóe, một

mũi tên nhọn xuyên qua không khí phóng tới, thẳng tắp bay về phía Mạch
Khê. Ta hoảng hốt, vận âm khí đuổi theo, khi mũi tên gần như cắm vào
ngực Mạch Khê, lập tức bị âm khí của ta chặt đứt. Nhưng mũi tên vẫn
không thu lại kịp, bị âm khí đánh trật quỹ đạo ban đầu, sượt qua mặt Mạch
Khê, đâm xuống phần đất phía sau lưng hắn.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, ta lo lắng không biết hắn có bị

thương hay không. Hắn cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm về
phía ta. Ta biết, khoảng cách xa như thế, hắn không nhìn thấy rõ ta. Nhưng
ta vẫn có cảm giác kỳ lạ rằng, hắn nhìn thấy ta rất rõ ràng, biết ta chính là
Tam Sinh.

Binh lính thấy thế, lập tức ùa lên chắn xung quanh Mạch Khê. Càng

khiến ta không thể nhìn rõ Mạch Khê, trong lòng càng sốt ruột. Bỗng nhiên
những người xung quanh Mạch Khê đều tản ra. Hắn ném cái đầu người
trong tay cho một tướng sĩ bên cạnh, nhẹ nhàng đứng trên lưng ngựa, thi
triển khinh công nhanh chóng bay về phía ta.

Điều này khiến ta khẳng định, hắn thấy ta. Ta xoay người rời khỏi vị

trí. Ta muốn ta và hắn gặp lại ở một nơi hoa bay lả tả đầy ảo mộng, hắn ôm
ta, ta ôm hắn, gọi tên hắn. Sau đó nảy sinh xúc động ư ư a a gì đó, rồi tìm
một chỗ giải quyết cảm xúc này.

Ừm! Đúng là tiết mục tài tử gặp giai nhân tuyệt đẹp.

Nhưng đến lúc Mạch Khê tìm được ta, chúng ta lại không thể tiến

hành vận động ư ư a a. Cũng không có gì lạ, một khắc trước khi hắn tìm
thấy ta, ta đã giẫm vào bẫy thợ săn để lại.

“Cạch.” Gắt gao giữ chặt mắt cá chân ta. Không bị thương nhiều lắm,

nhưng rất đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.