TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 33

Khoảnh khắc tiếng kiếm rút khỏi vỏ khiến tóc gáy ta dựng đứng.

Ta mấp máy môi, chưa kịp nói bốn chữ “dĩ hòa vi quý”, một cây đại

đao đã bổ tới trên đầu ta. Trải qua tôi luyện ở Nhân giới, tính tình ta đã
kiềm chế rất nhiều, nhưng cũng không thể dễ dàng để người khác bắt nạt.

Mắt ta nhìn trừng trừng vào gã lính đầu tiên xông tới.

Không tu luyện pháp thuật, phàm nhân này bị ta dùng âm sát trừng,

nháy mắt chân mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống lạy ta một lạy.

Đám người phía sau lại không thông minh, như ong vỡ tổ đánh về phía

ta.

Ta niệm một cái quyết, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, toàn bộ đám lính

bao vây ta bị đánh bay. Ta giận dữ nói: "Làm người phải làm chú ý quan
sát, xem xét thời thế."

Thi Sảnh Sảnh và người đàn bà kia bị âm khí quét qua, ngã xuống đất,

giật mình sợ hãi nhìn ta. Ta tiến lên, vươn tay kéo người đàn bà đứng dậy,
bà ta hét to một tiếng, ‘yêu quái’, rồi ù té chạy. Ta đành phải quay lại đỡ
Thi Sảnh Sảnh.

Nàng lại ngoan ngoãn để ta kéo lên, ta phủi bụi trên mặt nàng nói:

“Thích một người, cũng phải giữ được tôn nghiêm chính mình. Từ nay về
sau đừng tìm tới cửa tra hỏi nữa. Mất mặt không nói làm gì, cố sức cũng
không lấy lòng được. À, còn nữa, ba kiếp của Mạch Khê đều thuộc về ta.
Nếu ngươi thật lòng muốn quyến rũ hắn, chờ hết ba kiếp rồi hãy tới.”

Ta nói những lời này đều là sự thật, nhưng không ngờ lọt vào trong tai

nàng lại có ý nghĩa khác. Hốc mắt nàng đỏ lên, rơm rớm chực khóc, quay
đầu bỏ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.