Ta khoát tay, đang muốn nói tất cả đều là kiếp số trời định, hắn lại nói:
“Ngươi ở dưới này đợi hắn cả đời, hắn ở Nhân gian vì ngươi giữ mình cả
đời, chặt đứt lương duyên kiếp này của hai người, là lỗi của ta.” Hắn ngừng
một chút, giống như đang nghĩ gì đó, kiên định nói: “ Nhân quả luân hồi,
kiếp này ta nợ các ngươi, kiếp sau nhất định sẽ trả nợ.”
"Không cần, không cần." Ta vội nói, "Đây là chuyện của ta và Mạch
Khê, không cần người nài xen vào."
Hắn phất tay áo, lắc đầu thở dài, nhanh nhẹn rời đi.
Ta đã sống quá lâu, khó tránh khỏi có thói xấu dùng quan điểm của
bản thân để đo lường tâm tư kẻ khác.
Kiếp này hắn là một quốc sư đạo pháp cao thâm, uống một bát canh
Mạnh bà, vượt qua cầu Nại Hà, nhảy xuống vòng luân hồi, thì tất cả những
chuyện cũ sẽ đều quên hết.
Cho nên kiếp sau vĩnh viễn không thể bù lại được sai lầm kiếp trước.
Sau khi Quốc sư đầu thai, ta đoán Mạch Khê cũng sắp tới Minh phủ,
mỗi ngày đều dùng nước sông Vong Xuyên gội đầu rửa mặt, dường như
việc bản thân gọn gàng sạch sẽ như vậy lại có chút không phù hợp với Địa
phủ âm trầm. Những lúc rảnh rỗi, lại bắt chước người phàm, nhặt một
nhành cây vẽ vẽ những vòng tròn, miệng lẩm bẩm: “Mạch Khê mau xuống
đi, Mạch Khê mau xuống đi.”
Có lẽ thành ý của ta cảm động tới trời xanh, ngày ấy ta vừa trang điểm
xong xuôi, vừa mới đứng trên tảng đá, đã thấy Mạch Khê giẫm lên hoa Bỉ
Ngạn trên đường Hoàng Tuyền, nổi giận hầm hầm bước tới.
Đúng vậy, hắn đang giận dữ.