TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 48

Ta còn đang giật mình, một luồng lửa chói lọi nóng rực hỗn loạn bén

tới bên chân ta, ta vội vàng nhảy dựng, tránh sang một bên.

Đám linh vật và tiểu quỷ đứng xung quanh xem trò vui, vừa nhìn thấy

lửa lập tức chạy mất.

Ta không hiểu nên nhìn về phía Mạch Khê, tướng mạo của hắn giống

hệt lúc ta gặp hắn lần đầu tiên – thiên nhân chi tư [15].

Nhưng hôm nay người này giận dữ như vậy, đúng là khiến ta không

hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Trong lòng ta cảm thấy tủi thân, đợi lâu như vậy mới chờ được hắn tới

đây. Vừa gặp mặt cũng không nói một câu, trực tiếp ra tay với ta, thật sự
khiến ta tổn thương, tổn thương nặng nề!

Khi hắn tiến lại gần, vươn tay muốn cầm cổ tay ta, ta che mệnh môn

tránh sang bên cạnh, tránh khỏi móng vuốt của hắn.

Hắn hừ lạnh: “Cũng biết tránh, cũng biết sợ hãi, sao không để ta bắt,

để ta thiêu cháy? Biết có được mạng sống là không dễ dàng, không nỡ đánh
mất ư?”

Ta ngẫm nghĩ từng lời hắn nói: “Mạch Khê, chàng giận ta sao?”

“Giận?” Hắn “hừ” một tiếng, “Ta giận làm gì. Nàng bảo vệ ta cả đời,

lại lấy thân làm lá chắn, thay ta chắn kiếp, ta cảm ơn còn chưa hết, nào dám
giận nàng.”

Ta mấp máy môi, muốn nói ta thật sự không biết hắn đang tức giận cái

gì, muốn nói hành động và lời nói của hắn không phù hợp với nhau.

Nhưng thấy hắn cau mày, lửa giận cuồn cuộn, ta vẫn ngậm miệng nhịn

xuống. Trong lòng càng thêm tủi thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.