“Đoàng!” Một tiếng nổ lớn vang lên. Ta thấy đột nhiên kết giới sáng
lên, sau đó nháy mắt hóa thành tro bụi. Trên không trung có một người, tóc
dài mặc y phục màu đen, là Hô Di. Ánh mắt hắn tìm kiếm trong rừng mai,
nhìn thấy ta mới hạ xuống, nói: “Xưa nay ta không thích mắc nợ người
khác, ngươi thả ta ra, ta cũng giải phóng cho ngươi, từ nay về sau không nợ
nần gì nhau nữa.”
Ta lại thở dài một tiếng, không hổ là kiếp sau của Đại quốc sư. Cái tật
xấu không muốn nợ ân tình người khác vẫn giống nhau như đúc.
Ta đang muốn mở miệng nói ta không đi. Đã nghe thấy phía sau có
tiếng hừ lạnh: “Các ngươi, đừng ai nghĩ có thể rời khỏi Lưu Ba.”
Ta xoay người, Trọng Hoa chĩa kiếm về phía Hô Di, vẻ mặt lạnh lùng:
“Hai mươi năm trước, ta tha cho ngươi một mạng, mà ngươi dám xâm
phạm Lưu Ba lần nữa. Hôm nay ta sẽ giết ngươi, nghiền xương thành tro.”
Ta nhìn vẻ mặt hắn, cảm giác khó chịu càng cuồn cuộn trong lòng. Lui
hai bước, đứng ở phía sau Hô Di, không quay đầu nhìn hắn, nhắm mắt làm
ngơ.
Hô Di lạnh lùng cười, nhìn Trọng Hoa chằm chằm: “Hô Di ta cần gì
ân huệ của ngươi. Hiện giờ ngươi đã là Tiên tôn, muốn giết ta cũng rất dễ
dàng. Nhưng đám đệ tử Lưu Ba của ngươi có thể ngăn cản được đám yêu
quái công kích bên ngoài hay không? Đám người tu tiên các ngươi, chẳng
lẽ ai cũng pháp thuật cao thâm giống ngươi sao?”
Sát khí trên mặt Trọng Hoa dày đặc.
Hô Di lại nói: “Nếu ngươi chấp nhận với ta một chuyện, ta sẽ có cách
giúp Lưu Ba các ngươi không tổn hại một mạng người, có thể đánh lui yêu
quái, hơn nữa, sau này mạng Hô Di ta tùy ngươi xử lý.”