TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 285

thấm vào trong bảo tàng, âm thanh mỗi lúc một lớn, La Tập giật mình tỉnh
giấc, tiếng nước ấy vẫn theo anh trở lại với thế giới hiện thực, bên ngoài
trời đang mưa. Anh trở mình, muốn nắm lấy tay vợ, nhưng lại một lần nữa
nhận ra, giấc mơ đã trở thành hiện thực.

Trang Nhan đã biến mất.

La Tập lăn người xuống giường, đi vào phòng trẻ em, đèn trong phòng

tỏa ánh sáng dìu dịu, nhưng con anh cũng đã biến mất, trên chiếc giường
nhỏ được thu dọn ngay ngắn có một bức tranh. Đó là bức tranh của Trang
Nhan mà hai vợ chồng họ thích nhất, cả bức tranh gần như hoàn toàn là
khoảng trắng, nhìn xa giống như một tờ giấy trắng, ghé mắt lại gần sẽ phát
hiện ra ở góc dưới bên trái có vài cây lau sậy mảnh khảnh, góc trên bên
phải có một cánh chim nhạn cơ hồ sắp biến mất, chính giữa khoảng trắng
ấy, có hai con người nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa, nhưng
lúc này, ở giữa khoảng trắng mênh mang ấy còn có thêm một hàng chữ
thanh tú:

Anh yêu, mẹ con em đợi anh ở ngày tận thế.

Sớm muộn rồi sẽ có ngày này, cuộc sống như một giấc mộng này không

thể nào kéo dài mãi mãi, sớm muộn rồi sẽ có ngày này, đừng sợ, mày đã
chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi còn gì… La Tập tự nhủ, song vẫn cảm thấy
choáng váng, anh cầm bức tranh lên, đi về phía phòng khách, hai chân mềm
nhũn ra, tựa hồ đang lướt đi theo gió.

Trong phòng khách không một bóng người, than củi còn sót lại trong lò

sưởi phát ra thứ ánh sáng đỏ mơ hồ, khiến mọi thứ trong gian phòng trông
như thể băng đang tan chảy. Tiếng mưa bên ngoài vẫn thế, buổi chiều tối
năm năm trước, cũng trong tiếng mưa như thế này, cô đã bước đến từ trong
một giấc mộng, giờ đây, cô lại trở về thế giới mộng ấy rồi, còn dẫn theo cả
con của họ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.