TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 216

bất giác buột miệng hỏi: “Cô đang nói gì thế?”

Thân Ngọc Phi hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của tôi, vẫn khép hờ

mắt, chắp tay trước ngực, tựa như đang nhìn lời cầu khấn của mình theo
khói hương vấn vít bay tới chỗ Phật tổ. Một lúc lâu sau, cô ấy mới mở mắt
ra hướng về phía tôi.

“Đi ngủ đi, ngày mai đi sớm.” Cô ấy nói mà chẳng buồn nhìn tôi.

“Lúc nãy cô vừa nói ‘Chúa tôi’, là ở trong Phật giáo hả?” Tôi hỏi.

“Không phải.”

“Thế...”

Thân Ngọc Phi chẳng nói chẳng rằng, ,rảo bước đi khỏi, tôi không kịp

hỏi thêm điều gì. Tôi cứ nhẩm lại lời cầu khấn đó trong đầu hết lượt này
đến lượt khác, càng nhẩm càng cảm thấy quái dị, về sau còn có một thứ
cảm giác sợ hãi không tả được thành lời, bèn chạy nhanh đến chỗ trưởng
lão, gõ cửa phòng ông.

“Nếu có người cầu khẩn Phật tổ phù hộ cho một Chúa khác, thế nghĩa là

sao ạ?” Tôi hỏi, sau đó tỉ mỉ thuật lại cho ông sự việc vừa xảy ra.

Trưởng lão im lặng nhìn cuốn sách trên tay, nhưng rõ ràng ông không

đọc mà đang suy nghĩ về chuyện tôi mới kể, sau đấy ông nói: “Cháu ra
ngoài một lát, để ta nghĩ đã.” Tôi quay người đi ra cửa, lòng thầm biết
chuyện này rất không bình thường. Trưởng lão là người học thức uyên bác,
thông thường những vấn đề về tôn giáo, lịch sử và văn hóa, ông đều trả lời
ngay lập tức không cần nghĩ ngợi. Tôi đợi bên ngoài một lúc bằng thời gian
hút hết điếu thuốc thì trưởng lão gọi vào.

“Ta cảm thấy, chỉ có một khả năng thôi.” Ông cẩn trọng nói.

“Gì ạ? Có thể là gì ạ? Lẽ nào lại có thứ tôn giáo như thế, Chúa của họ

lại yêu cầu giáo đồ đi cầu khẩn Chúa của một tôn giáo khác cứu vớt?”

“Vị Chúa của cô gái ấy, là một tồn tại chân thực.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.