TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 299

ngày hiện lên trước mắt cô. Diệp Văn Khiết nhìn thấy, khu rừng già dưới
chân núi mỗi ngày đều bị những đồng đội ngày trước của cô điên cuồng tàn
phá, diện tích đất hoang càng ngày càng mở rộng, tựa như một phần của núi
Đại Hưng An đã bị lột đi lớp da của nó vậy, khi những khu vực ấy nối liền
thành một mảng, mấy khoảnh rừng may mắn còn sót lại bỗng trở thành thứ
bất bình thường. Ngọn lửa khai hoang bùng lên trên núi đồi trọc lốc, núi
Radar trở thành chốn lánh nạn của lũ chim rừng chạy trốn khỏi biển lửa, khi
ngọn lửa bùng lên, tiếng kêu thảm thiết của lũ chim trong căn cứ vang lên
không dứt bên tai, lông vũ của chúng đều bị đốt cho cháy đen hết cả.

Ở thế giới bên ngoài xa xôi hơn, sự điên cuồng của loài người đã đạt đến

đỉnh cao trong lịch sử văn minh. Khoảng thời gian ấy, cũng chính là thời kỳ
mà Liên Xô và Mỹ đang tranh hùng kịch liệt, trong những giếng phóng tên
lửa nhiều không đếm xuể phân bố trên cả hai đại lục, trên những con tàu
ngầm hạt nhân chiến lược ẩn náu dưới lòng biển sâu như những bóng ma,
những vũ khí hạt nhân có thể huỷ diệt địa cầu mấy chục lần chỉ cần một cái
chạm nhẹ là sẽ bùng phát. Chỉ riêng lượng đầu đạn hạt nhân trên một chiếc
tàu ngầm lớp Polaris hay Akula, là đã đủ huỷ diệt hơn trăm thành phố, lấy
mạng mấy trăm triệu con người. Nhưng những người bình thường vẫn cười
cười cho qua những chuyện này, tựa hồ chẳng hề liên quan gì đến họ vậy.

Là một nhà vật lý thiên văn, Diệp Văn Khiết hết sức mẫn cảm với vũ khí

hạt nhân. Cô biết, đó là sức mạnh mà chỉ các sao mới có. Cô càng hiểu rõ
hơn, trong vũ trụ còn có thứ sức mạnh đáng sợ hơn gấp bội, có lỗ đen, có
phản vật chất, so với những sức mạnh ấy, bom nhiệt hạch chẳng qua chỉ là
một cây nến dịu dàng. Nếu loài người có được một trong những sức mạnh
ấy, thế giới này có thể sẽ bị hoá khí trong nháy mắt. Đối mặt với sự điên
cuồng của nhân loại, lý trí chỉ là một thứ mềm yếu và bất lực.

Bốn năm sau khi vào căn cứ Hồng Ngạn, Diệp Văn Khiết cùng Dương

Vệ Ninh lập gia đình. Dương Vệ Ninh thật lòng yêu thương Diệp Văn
Khiết, vì tình yêu, anh đã từ bỏ tiền đồ của mình. Lúc này, thời kỳ dữ dội
nhất của Cách mạng văn hoá đã trôi qua, hoàn cảnh chính trị đã tương đối
hoà hoãn, Dương Vệ Ninh không đến nỗi vì cuộc hôn nhân của mình mà bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.