thành phố trong chớp mắt, thiêu đốt mọi thứ bên trong, sau đó, thành phố
đang quay trong không gian vũ trụ sẽ tan rã thành vô số mảnh vụn, hàng
chục triệu người sẽ tử vong.
Thành phố không gian mỏng manh như quả trứng vậy.
Wade không nói rõ là ông ta muốn tấn công các thành phố không gian,
nhưng không có nghĩa ông ta sẽ không làm như vậy. Trước mắt Trình Tâm
hiện ra hình ảnh ông ta chĩa súng vào mình hơn một trăm năm trước, cảnh
tượng ấy đã in hằn vào tâm trí cô, cô không biết được một người cần phải
tàn khốc đến chừng nào mới có thể đưa ra lựa chọn như thế. Cái lõi tinh
thần của con người này, chính là lý trí một cách cực đoan, dẫn đến điên
cuồng và tàn khốc cực đoan, cô dường như lại nhìn thấy Wade thời trẻ hồi
hơn ba trăm năm trước đang gào lên xé giọng như con dã thú phát cuồng:
“Tiến lên! Tiến lên!! Bất chấp thủ đoạn mà tiến lên!”
Kể cả Wade thực sự không muốn tấn công thành phố không gian,
nhưng còn những người khác?
Tựa như để xác thực nỗi lo của Trình Tâm, một chiến sĩ trong đội tự vệ
thành phố cất tiếng: “Tiến sĩ Trình Tâm, xin cô yên tâm, chúng tôi sẽ chiến
đấu đến cùng.”
Một chiến sĩ khác tiếp lời: “Chúng tôi không chiến đấu vì cô, không
chiến đấu vì ông Wade, cũng không phải chiến đấu vì thành phố này.” Anh
ta chỉ tay lên trên, ánh mắt như rực lửa: “Cô có biết họ muốn tước đoạt đi
của chúng ta thứ gì không? Không phải thành phố và phi thuyền vận tốc
ánh sáng, mà là cả vũ trụ bên ngoài Hệ Mặt trời! Là hàng triệu hàng triệu
thế giới tươi đẹp trong vũ trụ! Bọn họ không để chúng tôi đến với những
thế giới đó, bọn họ giam cầm chúng tôi và con cháu chúng tôi trong một