TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 102

núi ––– những lời này là Huyền Châu đại nhân phân phó. Chớ có oán trách
bọn ta, muốn trách thì tự trách ngươi mệnh khổ đi.”

Hai tỳ nữ siết chặt dây thừng, bất ngờ kéo mạnh từ hai phía, tức thì

Đàm Xuyên tuôn đầy mồ hôi lạnh.

***

Trong điện Phi Hương, đám đệ tử lần lượt theo thứ tự rút hương, châm

hương trên giá nến lưu ly, rạp người quỳ lạy sơn chủ đang ở phía sau bức
màn. Sơn chủ lần này xuất quan sớm một tháng, xem ra tinh thần không
được tốt cho lắm, không xuất hiện tự nhiên thoải mái như mọi khi.

Sau bức màn khép kín, thanh âm già nua của lão từ bên trong truyền

ra, nghe như vọng lại từ hư không: “Thời gian bổn tọa bế quan này, làm
phiền chư vị hiền đồ nghiêm ngặt chấp hành quy củ, giữ gìn núi Hương
Thủ một phương thanh tịnh. Tháng sau Bạch Hà Long Vương tới làm
khách, đương nhiên phải giữ chút thể diện… Lão Bạch Hà Long Vương
này đặc biệt thích phô trương, bổn tọa và lão đã năm mươi năm chưa gặp,
lần này lão ta ắt sẽ muốn cùng bổn tọa khoe của. Cửu Vân, các báu vật
trong bảo khố trước nay đều do ngươi ghi chép, bổn tọa lệnh cho ngươi
tuyển ra vài người đáng tin cậy, chọn lựa những bảo vật tinh xảo, mùng ba
tháng sau an trí tại Đông Thủ Chân Lan cung, trên Vạn Bảo các.”

Phó Cửu Vân cúi lạy sát đất, đáp lời: “Đệ tử tuân mệnh.”

Sơn chủ đột nhiên gọi: “Huyền Châu có đây không?”

Huyền Châu đang đứng trong góc điện, ngày nàng nhập sơn vốn nhờ

vào thân phận công chúa nên được hưởng đặc quyền, tuy nàng và sơn chủ
là danh phận sư đồ, nhưng khi gặp mặt cũng không cần cúi lạy, giờ phút
này nghe gọi, lập tức khom người đáp: “Đệ tử ở đây, sư tôn có điều gì phân
phó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.