TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 103

Trong giọng nói vang vọng mà mượt mà của sơn chủ lộ ra một chút

không kiên nhẫn: “Bổn tọa tuy bế quan nhiều ngày, cũng không phải không
hỏi về những sự tình trong núi. Nước Đại Yến diệt vong, muôn vàn sinh
linh bi thương, bổn tọa kính ngươi là công chúa, thu ngươi nhập sơn, là hi
vọng ngươi sớm bớt đau buồn, từ đó tu thân dưỡng tính, cũng tránh khỏi
cảnh cành vàng lá ngọc phải trôi dạt lênh đênh. Ngươi có hiểu ý tứ của bổn
tọa không?”

Sắc mặt Huyền Châu trong nháy mắt trở nên rất khó coi, bẵng đi một

lúc mới thấp giọng nói: “…Đệ tử hiểu rồi.”

“Ngươi nhập sơn đã được vài năm, cũng không nên hoài niệm mãi địa

vị công chúa tôn quý kia. Từ nay trở đi, ngươi cũng như những đệ tử khác,
dốc lòng tu hành, đối xử với mọi người khoan dung một chút. Chuyện tranh
chấp trước đại điện sáng nay, bổn tọa lần này liền không truy cứu nữa.
Ngoài ra, bổn tọa nghe nói bên cạnh ngươi đến nay vẫn có tỳ nữ hầu hạ,
thậm chí bọn họ còn khi nhục tạp dịch bên ngoài, kiêu ngạo ngang ngược,
ngươi hãy trở về kín đáo mà đuổi bọn họ đi thôi. Người tu tiên khoan dung
tiêu dao, tâm không ràng buộc, càng không nên có kỳ thị cao thấp. Bổn tọa
thường hối hận lúc trước đã quá dung túng ngươi, ngươi chớ khiến bổn tọa
phải hối hận chuyện đưa ngươi nhập núi Hương Thủ.”

Huyền Châu nghiến răng nói vâng, sắc mặt đã trở nên tái mét, căm tức

liếc nhìn Phó Cửu Vân, hắn lại làm như không có chuyện gì, cười dài
nghiêng đầu tán dóc với Thanh Thanh.

Sơn chủ lại dặn dò thêm vài chuyện, ưng thuận lời thỉnh cầu cho kết

hôn của vài đệ tử tâm đầu ý hợp —— các đệ tử tu tiên núi Hương Thủ nếu
tìm được người tâm đầu ý hợp, đều có thể thỉnh cầu sơn chủ ban hôn, sau
khi kết hôn liền có thể ở cùng một chỗ, ngoài chuyện không thể có con, thì
cũng không có gì khác so với những cặp vợ chồng bình thường chốn nhân
gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.