TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 174

Đàm Xuyên ngoan ngoãn trốn dưới mặt bàn, giá cắm nến bằng thạch

anh kia, rồi đao kiếm không có mắt, cùng với máu tươi ướt đẫm lách cách
lộp bộp nện xuống mặt bàn, cũng chẳng làm tổn thương nàng mảy may.
Đang muốn tìm một khe hở lén lút chuồn ra ngoài, cánh tay đột nhiên bị
một người túm lấy đem nàng kéo ra, thanh âm trầm thấp của Phó Cửu Vân
vang lên bên tai: “Ta che chắn, ngươi chạy trước đi! Trở lại sân viện khóa
chặt cửa phòng, không được đi ra!”

Trái tim nàng tựa như bị ai đó bất ngờ siết chặt, không nhịn nổi ngẩng

đầu nhìn hắn. Giữa lông mày của Phó Cửu Vân tràn đầy hắc khí, vẻ mặt
loáng thoáng lộ vẻ đau đớn, rõ ràng đã bị trúng độc nặng. Thấy nàng đang
quan sát chính mình, hắn không khỏi cười khẽ: “Không sao, không chết
được.”

Phía sau có hai tên đào kép vung đao chém tới, Phó Cửu Vân nắm lấy

đai lưng nàng, ôm ngang eo, cũng không muốn đối phó với bọn chúng, lách
mình tránh qua, thoáng chốc hóa thành một tia sáng trắng, đưa Đàm Xuyên
đến chỗ cửa điện.

“Đi mau!” Hắn đẩy nàng một cái.

Nàng bước một chân lên bậc cửa, do dự một chút.

Nhanh lên, sẽ sớm đạt được mục đích, sẽ sớm thành công, vì sao tại

thời điểm này lại do dự? Thanh âm thê thảm của cuộc đánh giết phía sau
vốn chẳng liên quan đến nàng; núi Hương Thủ hôm nay có bị phá hủy,
cũng chẳng liên quan đến nàng; tất cả mọi người ở đây đều chết, càng
không liên quan gì tới nàng. Cớ gì do dự?

Chính là dường như phía sau có sức mạnh gì đó đang dịu dàng níu giữ

nàng, không thể không quay đầu nhìn lại, lướt qua từng người từng người:
Thúy Nha bị dọa cho ngất xỉu, Huyền Châu trúng độc ngã dưới đất không
động đậy, Tả Tử Thần đang làm phép bảo vệ bên cạnh Huyền Châu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.