TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 189

“Mấy hôm trước ta xuất cung, thấy một sạp tranh ở ven đường, rất

nhiều người vây quanh hô to gọi nhỏ, không nén nổi hiếu kỳ đi xem một
cái, thì ra là có người vẽ tranh tại chỗ. Người này tên Công Tử Tề, đã có
thanh danh hiển hách trong dân gian, có điều tính tình cổ quái, tuyên bố chỉ
vẽ tranh chứ không bán tranh, hai bức này là ta phải lằng nhằng mất mấy
ngày trời, mới mượn về ngắm được đó. Mấy hôm sau còn phải trả lại.”

Đế Cơ vội mở cuộn tranh còn lại, lần này trên giấy không phải vẽ hoa

điểu ngư trùng, mà là một tòa cung điện lộng lẫy, trước điện có hơn mười
vũ cơ xinh đẹp ôm kim tỳ bà trong ngực mà nhảy múa. Dần dần, những vũ
cơ này dường như đang xuất hiện trước mắt, dáng người mềm mại quyến
rũ, vòng eo nhỏ nhắn, gảy ngược tỳ bà xinh đẹp vô cùng, tuy rằng không có
tiếng nhạc khó tránh khỏi khiếm khuyết, nhưng vô luận là ai nhìn thấy
những động tác tuyệt vời này, đều sẽ không nhịn nổi mà nín thở ca tụng.

[hoa điểu ngư trùng: hoa chim cá sâu/trùng; ta để thế cho hay ]

Nhị hoàng tử cười nói: “Người này tuổi còn trẻ, tuy có tài năng hơn

người, nhưng lại ngạo mạn vô cùng. Tự xưng việc đắc ý nhất trong đời,
nhạc luật đứng thứ nhất, vẽ tranh là thứ ba, tiên thuật lại chỉ đứng thứ tư.
Cũng bởi hắn làm nửa khúc Đông Phong Đào Hoa, than thở vũ cơ thiên hạ
đều không có thiên phú múa ra nổi, dứt khoát họa vào trong tranh, còn lại
nửa khúc đến nay cũng không chịu làm cho xong, tuyên bố thiên hạ không
kẻ nào đáng để hắn làm xong khúc Đông Phong Đào Hoa còn thiếu một
nửa kia. Thế này thật đúng là ngạo mạn quá rồi.”

Đế Cơ mê mẩn ngắm tranh, thuận miệng tiếp chuyện: “Nhạc luật thứ

nhất, vẽ tranh thứ ba, thế việc đắc ý thứ hai là gì?”

Nhị hoàng tử lại có chút khó xử, úp úp mở mở nói: “Cũng chẳng có gì

đáng nói… Chỉ là một kẻ ngạo mạn ngang tàng mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.