lén liếc mắt đưa tình với nàng, hôm đó Đàm Xuyên còn nhận được một
phong thư tình xiên xiên vẹo vẹo: “Xuyên Nhi, ta thích nàng, trái tim thích
mỗi ngày đều sai như uốn riêu.” (ta yêu nàng trái tim yêu mỗi ngày đều say
như uống rượu.)
Đàm Xuyên dở khóc dở cười sửa lại chữ sai, trả lại tiểu nhị trẻ tuổi
kia, hắn nhất thời nước mắt chảy ngược chảy thành sông, bị đả kích đến nỗi
mấy ngày liền không tới làm việc.
Bà chủ lén tới tìm nàng tâm sự: “Xuyên Nhi, tuổi cháu không còn nhỏ
nữa, có muốn lập gia đình ở đây hay không? Mấy người trong tiệm của
chúng ta đều không tệ đâu.”
Đàm Xuyên dùng sức nhéo mạnh hai cái trên gương mặt giả, thật sự
khiến cho hai gò má đỏ bừng như máu, lúc này mới ngẩng đầu nhẹ giọng
nũng nịu: “Người ta… Người ta sớm có người trong lòng rồi! Đậu Đậu ca
nói, đợi kiếm đủ tiền cưới vợ, sẽ tới đón cháu về nhà.”
Thím Quách phụ trách mua đồ ăn thích nhất là mấy chuyện nhà
chuyện cửa thế này, nhanh chóng chạy tới góp vui: “Đậu Đậu ca? Tên gì
mà quái lạ thế! Nó làm nghề gì?”
Đàm Xuyên liên tục cười gượng, vắt hết óc: “Huynh ấy… à, chuyên
môn vẽ tranh, cho nên quanh năm đều lang thang bên ngoài, nói là muốn
tìm cảm hứng gì đó…”
Nói xong đột nhiên lại thấy chột dạ, sao nàng lại nói là vẽ tranh cơ
chứ? Thật không hiểu nổi…
Thím Quách càng nổi lên hứng thú : “Vẽ tranh? Là họa sĩ à? Thím lại
nghe nói mới đây có một vị cao nhân hết sảy tới Thiên Nguyên quốc của
chúng ta, đang sống dưới chân núi Phượng Miên, mấy vị quan to này, rồi
thì hoàng thân quốc thích này, cả ngày vội vàng ngồi xe ngựa chạy tới nịnh