TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 304

Chính là có ngươi ở đây, mới không thể thả cửa uống say đấy chứ?!

Đàm Xuyên liếc xéo hắn một cái, thấy trên mặt hắn cũng không có vẻ trêu
tức, không khỏi sửng sốt một chút. Hắn nháy nháy mắt trái: “Tóm lại nghe
ta, ngoan.”

**

Mi Sơn Quân chờ trong một tòa điện nho nhỏ ở sâu trong đình viện,

trong điện trải một lớp thảm trắng dệt bằng mây tre mềm mại, chiếc bàn
nhỏ làm từ gỗ đàn hương đặt trên sàn, lộn xộn trên mặt đất còn có rất nhiều
người cũng mặc áo trắng, có nam có nữ, có già có trẻ, có yêu có người.

Mùi rượu nồng nặc trộn lẫn trong gió ùa tới, những người này hẳn là

đã say đến hôn mê, nằm ngay đơ khắp nơi trên mặt đất cũng không ai quan
tâm. Trong điện túy sinh mộng tử, chỉ có một người đang động, y đang rót
rượu, đổ rượu từ một vò rượu to vào bốn bầu rượu nhỏ. Đó là một nam tử
trẻ tuổi hết sức gầy, giống như một khung xương đang căng ra bên trong để
đỡ lấy y phục, trên hai gò má còn đỏ ửng như bị bệnh. Nghe tiếng bước
chân, y bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lại trong suốt vô cùng, phảng phất
như có thể nhìn thấu lòng người. Đàm Xuyên bị y nhìn lướt qua, bất giác
ngừng bước.

[túy sinh mộng tử: say rượu mơ mơ màng màng]

Mi Sơn Quân không nói nhiều, trực tiếp ném một vò rượu tới đây, Phó

Cửu Vân nhanh chóng chụp được, mở nắp ngửa đầu uống một hơi hơn
phân nửa. Y lúc này mới mỉm cười, vỗ vỗ nệm êm bên cạnh: “Coi như tới
rồi, ngồi xuống, cùng nhau uống rượu. Cô nương bên cạnh cũng lại đây.”

Phó Cửu Vân ôm vai Đàm Xuyên ngồi xuống bên cạnh hắn, giới thiệu

hết sức ngắn gọn: “Nàng tên Đàm Xuyên.”

Mi Sơn Quân nói nhạt: “Được! Đế Cơ nước Đại Yến, ta kính ngươi

một vò.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.