TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 363

gặp Cửu Vân, mới biết muội và Huyền Châu gặp chuyện. Cho nên hai
người cùng nhau bàn kế sách, ta nói chuyện với quốc sư kéo dài thời gian,
Cửu Vân dán bùa, chờ cơ hội cứu bọn muội ra.”

“Choang” một tiếng, là thanh âm tách trà vỡ nát, tách trà trong tay

Huyền Châu bị nàng ta hung hăng ném xuống đất, nước trà xanh biếc lập
tức hòa tan trong nước biển dập dềnh. Trong mắt nàng ta tràn đầy lệ, đứng
dậy định bỏ đi.

“Đợi chút đã.” Phó Cửu Vân đột nhiên mở miệng, “Mấy ngày nay ta

bị màn kịch đi đi ở ở của ngươi quậy cho nhức đầu, ngươi tóm lại là muốn
đi hay ở? Hoặc ngươi lần này đi đừng quay lại, hoặc ngươi ngoan ngoãn
ngồi xuống cho ta.”

Huyền Châu nhìn hắn một cái, trong mắt đầy vẻ căm hờn, có điều ánh

mắt đó rất nhanh lại chuyển đến Tả Tử Thần, bên trong thêm nhiều phần ủy
khuất cùng phẫn uất, thấp giọng nói: “Tử Thần, chàng cũng muốn ta đi?”

Tả Tử Thần im lặng hồi lâu, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng: “Những

gì cần nói mấy ngày trước ta và nàng đã nói rõ cả rồi, cũng không muốn
nhắc lại lần thứ hai. Nàng nguyện ý trở lại núi Hương Thủ là tốt nhất, một
mực giận dỗi bên ngoài, chỉ là tự tạo nghiệp chướng cho chính mình mà
thôi.”

Huyền Châu đờ đẫn đứng nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt

khép chặt của hắn, nói: “Chàng nói chàng cảm kích ta có phải không?
Chàng căn bản không thiếu nợ cô ta cái gì! Chàng là thiếu nợ ta! Chàng
phải hoàn trả cho cô ta, vì cái gì không nghĩ phải bù đắp cho ta?!”

Không có ai trả lời nàng ta. Nàng ta khẽ gật đầu, thì thào nói: “Trong

lòng chàng một chút địa vị ta cũng không có, cho nên chưa bao giờ chàng
cảm thấy thiệt thòi cho ta… Được, ta hiểu rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.