Phó Cửu Vân rất tốt bụng cúi đầu hỏi nàng: “Bây giờ còn đau không?”
Đàm Xuyên cắn mạnh một ngụm trên ngực hắn coi như trả thù, hắn lại
giữ lấy eo nàng, điều chỉnh vị trí một chút, dùng thân thể chính mình thay
thế ngón tay thâm nhập cơ thể nàng.
Giống như tất cả sinh mệnh lần thứ hai bị lấp đầy, nàng phát ra một
tiếng rên rỉ như thở dài, nắm lấy cánh tay hắn, theo từng động tác của hắn
khi thì siết chặt khi thì nới lỏng. Nàng thật muốn điên rồi, tùy thời tùy ý bị
ném lên cao, hắn lại không cho phép nàng ngừng lại lâu, hung hăng kéo
xuống dưới, sóng triều tình dục cuộn trào mãnh liệt, cuốn bay lý trí, quét
sạch những rụt rè e ngại.
Dường như nàng thấp giọng gọi gì đó, có thể là cầu xin hắn buông tha
cho mình, cũng có thể là mong muốn hắn đừng kìm nén mà hãy tiếp tục,
làm cho nàng vỡ vụn thành mảnh nhỏ, chìm nổi theo từng đợt thủy triều,
nếm trải nỗi sung sướng bí ẩn mà kịch liệt lần đầu tiên trong đời này. Thanh
âm của nàng, hơi thở của nàng, toàn bộ thân thể và cảm xúc của nàng đã
không thể điều khiển, hắn muốn nàng khóc nàng liền khóc, muốn nàng rên
rỉ nàng liền rên rỉ.
Sau lưng phảng phất như có một dây cung đột nhiên bị kéo căng, Đàm
Xuyên ưỡn cong người, mái tóc dài họa một đường mực đen trong bóng
tối. Phó Cửu Vân đỡ eo nàng ngồi dậy, ngón tay luồn sâu trong mái tóc dày
của nàng, ôm thân thể phập phồng của nàng vào trong ngực, giọng nói khàn
khàn: “… Ta muốn nhìn thấy nàng.”
Vỏ trai khổng lồ mở ra, ánh sáng trong veo của nước biển xanh thẳm
chiếu vào, da thịt nàng ửng hồng như một đóa hải đường, mồ hôi khắp
người được nước biển tẩy rửa, những bọt biển li ti từ giữa thân thể bọn họ
mạnh mẽ bốc hơi, từng hạt từng giọt, tựa như những viên ngọc trai thủy
tinh tinh tế.