TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 412

nào làm ấm được tay chàng, tay chàng rất lạnh, ủ trong tay, mà cảm giác
như đang nắm một khối ngọc thạch lạnh buốt.

“Hay là đi gọi một đại phu nhé?”

Đàm Xuyên xoay người định xuống giường, lại bị chàng yếu ớt kéo

vai: “Đừng đi, ta chỉ muốn nhìn nàng.”

Nàng lại nằm xuống, ôm nửa người trên của chàng vào trong ngực.

Từng hơi thở dài ấm áp của chàng phả lên xương quai xanh ngưa ngứa, sau
đó đôi môi chàng nhẹ nhàng dán lên da thịt chỗ đó, thanh âm rất thấp:
“Xuyên Nhi, có cơ hội… múa lại một lần khúc Đông Phong Đào Hoa nhé?
Chỉ cho một mình ta nhìn.”

Đàm Xuyên nở nụ cười: “Không có đào kép tấu nhạc, múa làm sao

được? Huống hồ đã qua nhiều năm như vậy, ta sớm quên rồi.”

Chàng nặng nề cười hai tiếng: “Thế à? Thế thì thôi vậy…”

Nàng ôm chàng, nhìn mặt trời chiều dần dần chìm xuống, mặt trăng

như cái mâm bạc treo trên đỉnh đầu. Hồn đăng bị cho vào túi Càn Khôn,
những dị tượng về thời tiết phút chốc liền biến mất. Tất cả đều an tĩnh êm
ả, bóng đêm đẹp đến vậy, nàng từ nhỏ đến lớn đã nhìn vô số lần, nhưng
chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy không muốn dời tầm mắt, thậm chí
lưu luyến không rời.

“Cửu Vân, ba bấc đèn của hồn đăng đều được châm rồi. Bấc cuối cùng

kia phải được châm trong vòng mười hai canh giờ, nếu không… bao nhiêu
công sức đều đổ sông đổ bể. Trước khi trời sáng, ta phải đi.”

Chàng ngẩng đầu nhìn nàng, nét mặt thoáng cười, dịu dàng nói:

“Được rồi, đêm nay ta làm một chầu dê nướng nguyên con nhé. Đừng để
bụng đói mà đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.