TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 463

năm, liền có ý thức và trí tuệ riêng, không thể tiếp tục lưu lại thế gian, từ
nay bắt đầu con đường dài đằng đẵng không ngừng chuyển thế đầu thai làm
người.

Phàm nhân sau khi chết hồn phách đều đi qua cầu Nại Hà, trước khi

tiến vào luân hồi đều phải uống nước Vong Xuyên, gột rửa hết thảy nhân
quả tình cừu kiếp trước. Hắn lại không có tư cách uống Vong Xuyên, nhiều
lần mang theo ký ức trước kia mà luân hồi, có thể nói khổ không sao tả
xiết.

Cứ thế cứ thế luân hồi cả chục lần, người có bằng tảng đá cũng sẽ bị

mài mòn, hắn liền bắt đầu tu hành, thành tiên sẽ không chết nữa, cũng
không còn luân hồi gì có thể đày đoạ hắn.

“Chỉ là ta tu hành lâu như vậy rồi, vẫn cứ trống rỗng như cũ.” Phó

Cửu Vân uống hết bốn năm hũ Túy Sinh Mộng Tử, vậy mà trên người một
chút mùi rượu cũng không có, Mi Sơn Quân chỉ đành xám xịt mặt mày
chạy ra ói một bãi rồi lại trở về tiếp tục uống, hận hắn sau khi chuyển thế
đầu thai lại vẫn giữ được thể chất khủng khiếp kia mà âm thầm cắn răng.

“Ta thấy ngươi mỗi ngày đều sống rất vui vẻ.” Lêu lổng trong đám nữ

nhân, vui vẻ vô biên rồi.

Phó Cửu Vân cười cười, đáy mắt có chút u buồn: “Ngươi nếu giống

như ta, sẽ thấy sống và chết cũng chẳng có gì khác biệt, vĩnh viễn không
thấy điểm dừng, sẽ thấy trống rỗng.”

Mi Sơn Quân ngậm miệng.

Tuổi thọ thần tiên cũng rất dài, nhưng có dài thế nào cũng sẽ tới ngày

ấy. Chết xong nhập địa phủ, uống nước Vong Xuyên, lại là một khởi đầu
hoàn toàn mới, sự tươi mới và thần bí của sinh mệnh chính là do chưa biết
mà sinh ra thú vị. Giống như Phó Cửu Vân, quả nhiên rất không thú vị,
không những không thú vị, ngược lại còn là một cực hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.