Mi Sơn Quân không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Phiên ngoại: Phó Cửu Vân (Phần 3)
Phó Cửu Vân cảm thấy bản thân chưa từng trẻ con đến vậy, lòng dạ
ngoằn nghèo chứa đầy những chiêu ứng phó với nữ tử trước kia giờ đây
bỗng trở nên thẳng đuột.
Nàng thích cái gì? Ghét cái gì? Hắn ba lần bảy lượt ban đêm xông vào
hoàng cung, với nàng mà nói có phải là hơi thiếu tôn trọng?
Đắn đo nửa ngày, cuối cùng chỉ để lại cho nàng hai bức họa cùng một
mảnh giấy nhỏ, lúc đi ra trên trán đã sũng mồ hôi. Nàng là một con cá nhỏ
giữa lòng đại dương, bơi qua bơi lại, vô cùng tự tại, dùng mồi câu này dụ
nàng, liệu có thể mắc câu hay không?
Phó Cửu Vân đợi ở bờ sông Hoàn Đái thật lâu thật lâu, dần dần trời
liền đổ mưa. Hắn mở một tán ô bằng giấy dầu, một nam nhân trẻ tuổi cầm ô
đứng bên bờ sông trong mưa phùn mênh mang là cảnh tượng vô cùng chói
mắt, dân chúng Đại Yến bắt đầu cởi mở, luôn có những cô gái trẻ to gan
bước tới hỏi thăm, đều bị hắn lơ đãng xua đi.
Nước sông róc rách, làn mưa nhỏ líu nhíu điểm trên mặt nước những
dấu vết mấp mô, tựa như trái tim loạn nhịp của hắn.
Mưa cứ thế ngập ngừng rơi, bọt nước trong veo lóng lánh nhỏ xuống
từ lá liễu, cứ một giọt hắn lại thầm đếm một con số trong lòng. Ngóng
trông cá nhỏ mắc câu, chẳng biết lúc nào sẽ cắn mồi câu kia? Lại có chút sợ
nàng tới, tuổi nàng còn nhỏ, ngây thơ vô cùng, phải nói thế nào để cho
nàng hiểu?
Nếu nàng tới, ta sẽ đưa nàng đi, sửa lại mệnh của nàng. Nếu như nàng
không đồng ý… Chậc, không đồng ý liền đánh hôn mê rồi khiêng đi?