TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 480

thể nhìn ra nàng nào có thể giả bộ cái loại yêu thương một lòng một dạ này.
Giờ phút này nếu có người hỏi nàng Công Tử Tề là ai, ước chừng nàng
cũng đã quên mất rồi.

Nàng hiện tại rất hạnh phúc, rất tốt đẹp, là hắn vẫn cố chấp chờ đợi.

Phó Cửu Vân bi thương nở nụ cười, lắc đầu xoay người rời đi.

Không có cách nào cứu giúp, bọn họ đã được cứu, còn hắn thì không.

Ai múa đẹp hay không đã không còn quan trọng, “Tằng kinh thương hải
nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.” Giữa bọn họ, gọi là duyên phận.
Còn hắn cùng nàng, chỉ có thể gọi là nghiệt duyên. Hắn cũng cảm thấy
chính mình thật điên cuồng, vô duyên vô cớ nhìn trộm một nữ nhân mười
đời mười kiếp, vô duyên vô cớ lại yêu, sau cùng lại vô duyên vô cớ mà rời
bỏ.

[Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân:

"Ngoài ra biển cả khôn tìm nước, nếu bỏ non Vu đâu có mây."]

Trong vòng luân hồi luẩn quẩn không điểm dừng của hắn, hết thảy này

đây ước chừng sẽ chỉ là những rung động cỏn con, qua đi mấy ngàn năm,
có lẽ thậm chí trông nàng ra sao hắn cũng chẳng còn nhớ nổi.

Chỉ là, thực không cam tâm.

Hắn đếm từng giọt nước mưa, đếm tới lần thứ mấy ngàn mấy vạn,

cuối cùng vẫn là không thể chờ được nàng tới, rốt cuộc chờ không được.

Phó Cửu Vân trở về núi Hương Thủ một chuyến, hắn vốn từng muốn

mang hồn đăng đi, cùng Đế Cơ tìm một nơi sơn thủy hữu tình tiêu dao một
đời. Có điều giờ đây hắn lại cảm thấy thiên hạ rộng lớn như vậy, sống ở đâu
cũng thế mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.