TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 1137

Có điều tuy giọng nói của đại đội trưởng qua nhẫn truyền âm vang

như tiếng sấm rền, nhưng đám đệ tử đứng xa đang cười nhạo Vương Bảo
Nhạc vẫn không nghe thấy. Bọn chúng thấy đội trưởng nhận được truyền
âm thì tức thì phấn chấn hẳn lên, nhất là tên thanh niên mặt dài kia, hắn
không nhịn được hô lên.

- Tôn sư huynh, có phải người của bộ viện quản chúng ta sắp đến?

- Ha ha, tên tiểu tử này, để ta xem lát nữa ngươi còn cứng nổi không!

Đám người xung quanh hưng phấn, cơ thể Tôn Phương run rẩy, cổ hắn

cũng đỏ lên rồi, hắn gào lên một tiếng.

- Tất cả im miệng hết cho ta!!

Gào xong, sắc mặt Tôn Phương trắng bệch, lập tức cẩn thận từng li

từng tí nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ và
may mắn, run giọng hỏi một câu.

- Ngươi... Ngài là Vương Bảo Nhạc à?

- Ngươi biết ta à?

Vương Bảo Nhạc thản nhiên lên tiếng. Mấy từ này của hắn rơi vào tai

Tôn Phương như tiếng sấm nổ tung, khiến cơ thể tên kia run lên như cái
sàng, vẻ mặt lập tức cắt không còn giọt máu, như thể sắp khóc lên đến nơi.
Lúc này mọi người xung quanh mới thấy không đúng, tên nào tên nấy
không dám thở mạnh.Tôn Phương đã sắp sụp đổ tinh thần rồi, định lên
tiếng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xa xa vang lên chuỗi tiếng rít, chỉ thấy

từng chiếc khí cầu mau chóng bay đến. Nhìn qua thì khoản mười lăm mười
sáu chiếc, trong chớp mắt đã đến gần. Hơn mười đệ tử mặc đạo bào của bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.