TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 1168

Giọng nói này như sấm rền, trực tiếp nổ tung bên tai của mọi người,

khiến cho bọn họ lập tức im phăng phắt, vô thức ngẩng đầu lên thì lại có
tiếng hít mạnh vang ra lần nữa, nhưng không ai dám hó hé gì thêm.

Bởi vì bầu trời xanh trên đỉnh đầu của bọn họ lại có biến hóa, có một

dãy cầu thang khổng lồ lơ lửng bên trên, trực tiếp nối liền với nhau tạo
thành một chữ khẩu!

Có thể nhìn thấy không ít người ngồi kín ở trên đó, khoảng hơn mấy

trăm, với độ cao của bọn họ thì chỉ cần cúi đầu xuống là đủ để nhìn thấy
những cuộc tỉ thí được tiến hành ở các ngọn núi kia!

Nhất là có không ít người trong số đó phát ra uy áp cực mạnh, chỉ cảm

nhận sơ qua thôi đã khiến cho người ta cảm thấy rúng động dữ dội.

Mặc dù khoảng cách hơi xa, nếu như là kẻ bình thường thì có lẽ sẽ

không thấy rõ tướng mạo của những người ở bên trên, nhưng đối với những
tu sĩ ở đây thì sau khi ngưng tụ linh lực vào hai mắt, dù không nhìn rõ ràng,
nhưng vẫn thấy được bộ dạng sơ sơ.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh

những người ngồi trên đó, để ý thấy những người đó chia làm ba nhóm,
một nhóm mặc quân phục thống nhất, trên người phát ra khí tức nghiêm
nghị lạnh lùng tựa như quân nhân, hai nhóm khác thì Vương Bảo Nhạc
đoán rằng đó hẳn là cao tầng của đạo viện Phiêu Miểu và quan viên liên
bang.

Trong đó có vài người, Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn lướt qua đã thấy hai

mắt nhói đau, tựa như người phàm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt trời vậy,
Vương Bảo Nhạc lại càng giật mình hơn, vội thu hồi ánh mắt, không nhìn
tất cả nữa, chỉ nhìn thấy trong mấy người đó, ngoại trừ có một vị đại hán
mặc áo khoác đen ở trong quân đội ra thì còn một nam tử trung niên mặc
trường bào màu đỏ cũng tựa như ánh sáng rạng ngời, vô cùng chói mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.