TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 1205

Chẳng qua là... Hắn lao lên nhanh quá, gần như ngay khi Vương Bảo

Nhạc lên tiếng thì ánh mắt của gã nhỏ con chợt lóe lên, nhanh chóng lật tay
lấy một cái la bàn ra ấn mạnh xuống đất. Một cơn gió lốc đột nhiên ầm ầm
nổi lên, hóa thành một cái lồng ngay trước mặt Lục Tử Hạo.

- Đừng mà!!!!!

Đầu óc Lục Tử Hạo ong lên một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ bi phẫn,

tiếng hét hãy còn đương vang vọng khắp nơi, nhưng thân thể căn bản chẳng
kịp né tránh, thoắt cái đã bị cơn gió lốc này nhốt chặt. Nhìn từ phía xa, nơi
hắn dứng xuất hiện một quả cầu khổng lồ bằng gió lốc, bọc kín lấy hắn,
ngăn cách toàn bộ, ngay cả tiếng hét cũng bị cắt đứt.

- Trận tu sao?

Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ mặt quái lạ, trong lòng thầm đồng tình với

Lục Tử Hạo, biết rõ tên này nóng lòng quá đỗi nên mới sơ ý trúng chiêu...

- Đứa nhỏ xúi quẩy này, gấp cái gì chứ, ta đã nói là ta không ra tay rồi

mà, bây giờ thì thấy chưa...

Vương Bảo Nhạc chớp mắt, thấy rõ hai kẻ một cao một thấp kia đang

cất bước đi thẳng về phía mình, rõ ràng kế hoạch của hai người này là
muốn đánh lui kẻ phụ chiến trước, sau đó mới liên thủ đánh bại người dự
thi.

Thấy cả hai người kia đến gần, hai mắt Vương Bảo Nhạc dần sáng lên,

hắn thấy có lẽ đây là một cơ hội tốt, tuy rằng không cho mình quảng cáo,
nhưng có ai nói là không cho mình bắn pháo hoa đâu, mà thùng gỗ pháo
hoa đó cũng là một loại pháp khí... Vậy nên ngay khi cả hai người kia tiến
tới thì Vương Bảo Nhạc chợt giơ tay phải lên, lập tức có một cái thùng gỗ
nhỏ phóng thẳng lên trời, nổ đùng một cái, phát ra ánh sáng rực rỡ như
pháo hoa, chiếu khắp bốn phương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.