TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 1235

- Vẫn không đủ, chết tiệt, viên linh thạch này biến thành lớn một chút

cho ta cái coi!!

Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, lúc này dường như hắn

đã quên bén rằng mình đang so tài với người ta, trong mắt hắn chỉ có mỗi
hồi văn. Cuối cùng hắn ném thẳng nó lên cho lơ lửng trên không, tay phải
giơ lên trảo một cái, chộp hết mớ khuôn mặt đầy hoảng sợ đã chạy lùi lại
kia.

Tiếng kêu thảm vang lên, mấy khuôn mặt khi nãy hãy còn vô cùng

hùng hổ, nay lại điên cuồng muốn tránh né, nhưng lại hết đường trốn chạy,
chúng bị Vương Bảo Nhạc hút tới, đưa hết vào bên trong linh thạch, khiến
cho viên linh thạch đó liên tục phình to. Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc
điều khiến hồi văn xung quanh điên cuồng ngưng tụ lạc ấn lần nữa.

Đến lúc này, khí tức phát ra từ viên linh thạch đó đã đến mức độ vô

cùng kinh người! Thậm chí ngay cả thế giới này cũng đã bắt đầu rung
động!

Người ngoài không cảm giác ra được gì, nhưng thanh niên đầu trọc kia

đã biến sắc, hô hấp trở nên dồn dập, ngay khi hắn suy nghĩ xem có nên
chấm dứt trận chiến này hay không thì Vương Bảo Nhạc ở bên trong thế
giới sương mù đó đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy.

- Linh thạch này nhỏ quá, căn bản không đủ, dù có chồng thêm lên

cũng không đủ!

Lúc này trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ điên cuồng, sau khi nhìn

quanh thì ánh mắt chợt lóe lên, vỗ trán một cái.

- Mình khờ quá đi mất, cần gì cứ nghĩ đến chuyện khắc hồi văn lên

linh thạch kia chứ... Mình có thể khắc nó lên thế giới này mà, không phải
pháp binh có thể luyện được thiên địa vạn vật sao, mình cứ luyện chế thế
giới này thành pháp binh là xong!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.