TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 1246

- Thật sự... Ăn mất rồi...

Hắn vừa thì thào xong thì hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, dường như

đã bắt đầu tiếp thu sự thật này, trong đầu nổ vang.

Giống như bị mấy vạn tia sét đánh thẳng vào đầu, càng lúc càng dữ

dội, cuối cùng tạo thành vô số tiếng vang, tâm thần lắc lư, khiến cho thân
thể của hắn cũng run lên dữ hơn. Hắn ngẩng phắt đầu dậy, trong mắt hằn
đầy tơ máu, điên cuồng gào to.

- Vương Bảo Nhạc!!

Thanh niên đầu trọc ngửa mặt lên trời gầm lớn, trở nên điên cuồng,

hơi thở dồn dập, một loại cảm giác điên cuồng xen lẫn hoang đường xa lạ
chợt ập đến, khiến cho mạch máu của hắn sục sôi như muốn nổ tung, sau
đó phun ra một búng máu.

- Ngươi... Ngươi thật sự ăn nó!!

Thanh niên đầu trọc tức giận rống to, muốn đuổi theo giết Vương Bảo

Nhạc, nhưng đả kích lần này thật sự quá lớn, cho nên hắn vừa đi tới vài
bước thì trước mắt đã tối sầm, bước chân lảo đảo, chỉ cảm thấy trước mắt
quay cuồng.

Tu sĩ mặc giáp tím đứng bên cạnh hắn vội bước lên đỡ lấy,, thế mới

giúp hắn đưng vững, nhưng đôi mắt đỏ quạch như máu, nếu như ánh mắt có
thể giết người thì Vương Bảo Nhạc lúc này đã bị hắn bắn thành cái rổ rồi.

- Vương Bảo Nhạc, ngươi mau nôn ra cho ta, ngươi trả huyễn binh lại

đây, nó là của ta... Là do ta vất vả luyện ra được, ngươi... Sao ngươi có thể
ăn nó chứ!

Thanh niên đầu trọc vịn tay của tu sĩ giáp tím mới khiến mình trụ

vững lại, hắn bi phẫn đến mức khóc ra, gào lên thật lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.