- Vương sư huynh này, tiếp theo nên làm gì đây?
Tuy rằng gọi Vương Bảo Nhạc là sư huynh, ngữ khí cũng rất cung
kính, nhưng Lục Tử Hạo cảm giác những lời này không hề trái với nguyên
tắc của mình, vậy nên không cho rằng mình làm vậy là đang thỏa hiệp, hắn
nghĩ đây là biểu hiện của việc mình bảo yêu quý đồng môn.
- Sao mà ta biết chứ!
Vương Bảo Nhạc nghe thế thì buồn bực đáp lại, hiện tại dù con đường
đi lên đỉnh núi đã mở ra, nhưng cứ nghĩ đến việc mình lại béo lên thì hắn
lại chẳng còn lòng dạ nào mà lên nữa, avạy êthanh niên đầu trọc xoay
người định rời đi, cũng quên đòi bộ giáp pháp khí trên người Lục Tử Hạo
lại.
- Vậy... Ta cũng đi trước nhé Vương sư huynh, cảm ơn vì chặng đường
này nhé...
Lục Tử Hạo tranh thủ mở miệng, nói xong thì thân thể lóe lên một cái,
phóng thẳng theo sơn đạo dẫn lên đỉnh núi, như sợ Vương Bảo Nhạc đòi lại
bộ giáp với mớ Phi Sương kiếm mà Vương Bảo Nhạc đã đưa cho mình.
Sau khi Lục Tử Hạo chạy lên đỉnh núi, Vương Bảo Nhạc xị mặt đi
xuống dưới, nhưng thân ảnh của hắn quá sức đặc biệt, từ xa nhìn qua thì
giống như một viên thịt khổng lồ lăn vèo vèo xuống chân núi...
Cũng may là sau khi đến đây, không cần Vương Bảo Nhạc mở miệng
thì trước mặt hắn đã xuất hiện truyền tống trận, Vương Bảo Nhạc buồn bực
trực tiếp bước vào trong trận pháp rồi biến mất hút.
Khi xuất hiện lại thì hắn đã quay về quảng trường trên đảo Thượng
Viện, nhưng ngay khi hắn xuất hiện thì mọi người ở xung quanh nơi này
lập tức ồ lên hoan hô.