TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 350

đồ bó trên người ra thì đột nhiên đầu đường chỗ hắn đứng lại có tiếng kinh
hô vang lên.

- Mau tránh ra!

- Má ơi, lái khí cầu kiểu gì thế!!

- Sắp rơi xuống rồi kìa!!

Tiếng kinh hô phát ra từ miệng của vô số người qua đường trên con

phố này, trên bầu trời cũng có tiếng rít chói tai vang lên, Vương Bảo Nhạc
ngẩn ra một lúc xong thì cũng nhìn lên, trông thấy lúc này trên bầu trời có
một chiếc khí cầu đang bốc khói, nó đang mất khống chế, rơi thẳng xuống
từ trên không.

Tốc độ của chiếc khí cầu này quá nhanh, dù tất cả mọi người xung

quanh đã nhanh chân chạy tản ra, nhưng vẫn có một số người không tránh
kịp, nhất là trong đám người bây giờ có một cô bé đeo ba lô tuổi chừng bảy
tám tuổi, hình như bị giật mình sợ hãi, chưa kịp khóc toáng lên thì khí cầu
đã rơi xuống cái ầm.

Dù không rơi trúng cô bé kia, nhưng cũng đụng trúng làm cô bé kia

bay ra xa, trên người toàn là máu, lúc rơi xuống đất thì cô bé đã sắp hấp
hối.

Gương mặt nhỏ bé đẫm máu kia lúc này thoạt nhìn làm cho người ta

cảm thấy trái tim run lên, mọi người xung quanh thấy thế thì đều gầm lên,
Vương Bảo Nhạc cũng chạy đến, nhìn cảnh này mà biến sắc, nhất là sau
khi hắn nhìn thấy rõ đám người bước ra từ trong khí cầu này xong thì trong
mắt lập tức dâng lên bừng lên lửa giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.