TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 412

Ông thầm cười khổ trong lòng, cảm thấy áp lực quá lớn, nhưng đối

mặt với vấn đề của học sinh ông không thể không trả lời, nhưng vấn đề
Vương Bảo Nhạc đưa ra lại ngày càng khó hơn, câu hắn vừa hỏi đã vượt xa
phạm vi mà ông có thể trả lời được. Cho nên ông vội vàng lấy nhẫn truyền
âm ra gọi mấy người râu dê bên hệ Pháp Binh tới đây.

Trong lúc mấy người râu dê vội vàng chạy đến đây thì các học thủ

xung quanh đã bị cảnh này làm cho hết hồn, dù nơi này là lớp học chưởng
viện đi nữa thì cũng dần có tiếng bàn tán vang lên.

- Sao tên Vương Bảo Nhạc này lắm vấn đề thế không biết...

- Hắn hỏi tới mức chưởng viện cũng bí luôn rồi kìa... Rốt cuộc hắn là

linh thạch học thủ hay hồi văn học thủ thế.

Mọi người bàn tán như thế khiến cho Tào Khôn cũng có áp lực cực

lớn, tự dưng sinh ra cảm giác có nguy cơ.

Không bao lâu sau, khi ông râu dê với mấy lão sư hệ Pháp Binh chạy

đến nơi thì ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Vương Bảo Nhạc cũng đầy cổ
quái, trên đường đến đây bọn họ đã nghe kể về chuyện ở chỗ này, nên lúc
này đều ngồi xuống bắt đầu trả lời.

chưởng viện thấy cứu tinh xuất hiện thì cũng thầm thở phào nhẹ

nhõm, thế là lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước đó, mỉm cười nhìn mọi người,
thế nhưng câu hỏi của Vương Bảo Nhạc cứ liên tục được đưa ra, độ khó
cũng ngày càng cao hơn, ngay cả mấy lão sư hệ Pháp Binh cũng phải tốn
thời gian rất lâu, lại còn hội ý thảo luận với nhau thì mới cho ra được đáp
án.

Bởi vì hồi văn có hơn trăm vạn đạo, sau khi chúng phối hợp với nhau,

dù không mở rộng gấp trăm lần thì cũng phải được chín mươi lần. Thế cho
nên đủ loại biến hóa sinh ra khi kết hợp với nhau cũng nhiều, chẳng ai dám
nói bản thân mình biết được toàn bộ cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.