TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 509

Mẹ của Vương Bảo Nhạc tuổi chừng 40, tuy trên khóe mắt có vài nếp

nhăn, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ xinh đẹp khi còn trẻ, lúc này trong mắt
của bà ánh lên vẻ từ ái, đặt đĩa thịt trong tay xuống rồi kéo Vương Bảo
Nhạc ngồi cạnh bàn cơm, vừa xoa đầu Vương Bảo Nhạc vừa đau lòng nói.

- Bảo Nhạc, con gầy đi nhiều quá, ăn nhiều vào nhé.

Nói xong mẹ của Vương Bảo Nhạc còn gắp một cục thịt kho thật lớn

bỏ vào trong chén của Vương Bảo Nhạc.

Cha của Vương Bảo Nhạc đang cởi giày ở bên cạnh nghe thế thì nhếch

môi lắc đầu không biết nói sao, thật sự ông cảm thấy sở dĩ Vương Bảo
Nhạc không gầy nổi cũng là do vợ mình cưng chìu quá mức mà ra.

Cả nhà ba người nhanh chóng ngồi trước bàn ăn, sau khi hỏi thăm

cuộc sống của Vương Bảo Nhạc trong suốt một năm qua, cha của Vương
Bảo Nhạc lại lấy một chai rượu ra uống với Vương Bảo Nhạc.

- Bảo Nhạc, ăn ít cơm thôi, uống rượu nhiều vào có biết không!

- Tới nào, lão Vương, con trai kính cha một ly, sau này cả nhà mình cứ

dựa vào con là được, cha có thể nghỉ ngơi được rồi, đừng cứ đi ra ngoài đào
đồ nữa, nguy hiểm lắm.

Nghe Vương Bảo Nhạc nói thế, cha của hắn bèn cười to mắng vài câu,

cái thằng nhóc này đến bây giờ vẫn không hiểu cái gì gọi là khảo cổ, cái gì
gọi là trộm mộ, nhưng trong lòng ông vẫn thấy vô cùng ấm áp, dốc ly uống
cạn.

Thấy hai cha con như thế, trong lòng mẹ của Vương Bảo Nhạc rất

thỏa mãn, đôi mắt vô cùng dịu dàng, dường như hai người đàn ông này
chính là toàn bộ thế giới của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.