TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 511

Nói xong Vương Bảo Nhạc lại lật tay một cái, lấy ra khá nhiều nước

băng linh với đan dược cùng với một số pháp khí đưa cho cha mẹ.

- Nước băng linh này là đặc sản của đạo viện bọn con, uống ngon lắm,

cha mẹ thử đi.

- Còn nữa, cha mẹ hãy cất chỗ đan dược này đi nhé, đều là con mua ở

hệ Đan Đạo của đạo viện đấy, có tác dụng cường thân kiện thể, trị được rất
nhiều bệnh vặt. Mẹ hay đau ốm thì nên uống nhiều vào, cha, mỗi lần cha đi
khảo cổ thì cũng mang theo một ít nhé, chờ lần sau con về thì lại mua thêm
đồ tốt hơn cho cha mẹ.

- Còn mớ pháp khí này nữa, đều là con tự tay làm ra đấy, cha, cái này

là tặng cho cha này, mẹ cầm lấy mấy cái này đi, nhớ đeo trên người nhé.

Thấy Vương Bảo Nhạc xa nhà đi học một năm mà lại có được thành

tích tốt như thế, lại còn có lòng hiếu thảo biết nhớ đến cha mẹ, trong lòng
cả hai ông bà đều cảm thấy vô cùng ấm áp, bầu không khí ấm áp hạnh phúc
bao trùm cả nhà ba người.

Bữa cơm này ăn thật lâu mới xong, Vương Bảo Nhạc kể lại từng việc

mình trải qua trong suốt một năm nay, ngoại trừ vài việc hắn sợ cha mẹ sẽ
lo lắng nên giấu ra thì phần lớn đều kể đủ, cuối cùng mẹ của Vương Bảo
Nhạc vừa dọn dẹp vừa cười nói.

- Con cũng đừng có đấu võ mồm với Đỗ Mẫn mãi thế, mẹ thấy cô bé

Đỗ Mẫn kia tốt lắm, còn cả Chu Tiểu Nhã mà con vừa kể nữa, lần sau con
đưa cô bé đến nhà mình chơi cho mẹ gặp mặt thử xem.

- Được ạ, sau này mỗi năm con sẽ mang thêm một người quay về, bảo

đảm mỗi người một kiểu không hề giống nhau luôn.

Vương Bảo Nhạc lúc này cũng uống quá chén nên vừa nấc vừa nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.