TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 55

Nhất là nhìn thấy những vị lão sư kia không ngừng dẫn người rời đi,

lúc này ở lại đã chẳng còn mấy vị. Đến lúc tất cả lão sư đều đi gần hết,
ngay cả lão y sư, sau khi liếc mắt nhìn hắn thì cũng rời đi. Bấy giờ chỉ còn
lại ông râu dê mang vẻ mặt như người khác thiếu tiền mình, Vương Bảo
Nhạc cảm thấy trước mặt mình tối đen.

Đúng lúc này, ông râu dê với vẻ mặt khó ở ấy, lồng ngực phập phồng

lên xuống vài cái, dường như rất không tình nguyện, lại thêm cực kỳ bất
đắc dĩ. Đã là con đường hay ho mà mình tự chọn, dù khó khăn hơn nữa,
cũng phải tiếp tục bước tiếp, một câu châm ngôn.

- Vương Bảo Nhạc, còn không đến đây!

Câu nói này, dường từ chạy từ kẽ răng mà ra, sau khi nói xong, ông

râu dê xoay người đi xuống khỏi phi thuyền.

Vương Bảo Nhạc lập tức bị kích động, chỉ cảm thấy thanh âm này như

tiếng trời. Hắn không có thời gian đi cân nhắc vẻ mặt của đối phương,
nhanh chóng chạy theo như bay, rất là ân ần đi sau lão râu dê. Bộ dạng
dường như nếu đối phương có hành lý, hắn sẽ không chút do dự đi tới xách
giúp.

Sau khi bọn họ rời đi, những đệ còn xót lại đều được người ta dẫn đi

xuống, những người học sinh không có biểu biện đặc biệt này, sẽ trong mấy
ngày tiếp theo, từng người tự chọn học hệ cho mình.

Lúc này bên ngoài Không Cảng của đảo Hạ Viện, lão râu dê chắp tay

sau lưng, sắc mặt đen sì, đi thẳng tắp về phía trước. Phía trước mặt hắn lúc
này đang có vài phi thuyền nhỏ đang đậu, có mấy tên học sinh trẻ tuổi khóa
trước mặc viện phục màu xanh, đang rất hưng phấn đứng chờ ở đây.
Thường thường nhìn thấy nữ sinh nào dáng dấp không tệ xuất hiện, bọn họ
liền lập tức chạy tới nhiệt tình hỏi han ân cần, đến lúc thấy lão râu dê đi
đến, thì cả đám vội vàng khép na khép nép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.