TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 557

lại, hô hấp cũng ngưng bặt, hắn cảm giác được có một cỗ khí tức hung tàn
kinh người đang tập trung vào mình.

Vương Bảo Nhạc chậm rãi quay đầu lại, mặt mày tái mét ướt đẫm mồ

hôi, hắn thấy được trên gốc cây ở phía bên phải có bảy con rắn!

Mỗi con đều to cỡ bắp tay, toàn thân đỏ rực, duy chỉ có cái đầu là

trắng hếu, thậm chí nhìn kỹ thì tựa như đầu của trẻ con, trong mắt lộ ra vẻ
cuồng bạo khiến cho trong lòng mọi người run rẩy.

- Hồng cốt bạch anh xà!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm kêu to, mặc dù ở trong mộng cảnh

lúc khảo hạch hắn từng ra tay chẳng chút sợ hãi, nhưng dù sao thì lúc đó
chỉ có một con thôi, nhưng nay lại có đến bảy con, Vương Bảo Nhạc lập
tức kêu khổ, cẩn thận điều chỉnh hô hấp, hắn từ từ lùi lại, thật sự nếu không
phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn chém giết cùng bảy con rắn này.

- Đừng có kêu, làm ơn đừng có kêu, ta không giết các ngươi...

Nhưng trong nháy mắt khi hắn lùi về sau một bước thì lại phát hiện vẻ

cuồng bạo trong mắt của bảy con rắn này còn dữ dội hơn, nhất là có một
con đã há to miệng ra. Hắn cắn răng một cái, đột nhiên bộc phát tốc độ
nhưng không phải bỏ chạy mà là lao thẳng tới chỗ của bảy con rắn, tay phải
giơ lên, có pháp khí ấn nhỏ và cả đan dược xua rắn và hơn mười thanh phi
kiếm lao ra với tốc độ kinh người, nháy mắt đã giết chết sáu con ngay tại
chỗ.

Tất cả diễn ra quá nhanh, Vương Bảo Nhạc lại liều mạng tung chiêu,

nhưng vẫn không kịp, một con may mắn tránh toát cuối cùng lại phát ra
một tiếng kêu tựa như trẻ con vang vọng khắp khu rừng mưa Trì Vân yên
tĩnh này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.