TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 564

Đám người áo đen xung quanh thấy Vương Bảo Nhạc làm thế thì cũng

chần chừ một lúc, sau đó cũng căng thẳng nhẹ nhàng di chuyển tới gần
Vương Bảo Nhạc, sau đó bọn chúng mừng rỡ phát hiện quả thật con muỗi
này không thèm để ý tới bọn họ, nhưng dù là thế thì mọi người cũng không
dám chạy nhanh, chỉ có thể lui từng bước nhỏ mà thôi...

Vậy nên nhìn từ xa thì tất cả mọi thứ ở nơi này giống như đang bị

quay chậm lại vậy, Vương Bảo Nhạc và đám áo đen kia đều di chuyển thật
chậm, cố gắng rời khỏi nơi này.

Trông thấy tất cả mọi người di chuyển đi, lão già kia cũng thấy nôn

nóng bèn nhích nhẹ một cái định bước thử, nào ngờ trong nháy mắt khi lão
cử động thì trong mắt của con muỗi kia lập tức phát ra một luồng hàn ý sắc
bén tựa như đang cảnh cáo.

Ánh mắt cảnh cáo này lập tức khiến cho lão già suýt khóc rống lên,

trong lòng thầm mắng.

- Tại sao lũ kia có thể đi mà ta lại không được chứ... Ta cũng có đắc

tội với con muỗi này bao giờ đâu!!

Cảnh này bị Vương Bảo Nhạc và đám áo đen còn lại nhìn thấy, cả đám

đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, tim của Vương Bảo Nhạc thì đập rộn lên, vô cùng
cảm kích con muỗi này.

- Đây đúng là một con muỗi tốt!!

Vương Bảo Nhạc vừa khen ngợi vừa bước nhanh hơn, động tác ngày

càng nhanh, cuối cùng sau khi đi xa con muỗi chừng trăm trượng thì hắn
xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Cùng lúc đó đám áo đen còn lại cũng rời đi tới một khoảng cách nhất

định, thấy Vương Bảo Nhạc bỏ chạy thì bọn chúng đưa mặt nhìn nhau một
cái, dù thủ lĩnh đang bị giam chân, nhưng nhiệm vụ của bọn chúng vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.