TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 90

Trong nháy mặt toàn bộ đại điện lặng ngắt, tất cả lão sư đều hít sâu

một hơi, nét mặt ai nấy đều thay đổi không ngừng, kinh ngạc nhìn về phía
Vương Bảo Nhạc. Thật sự từng câu từng chữ hắn nói ra đều vì đại nghĩa,
rất có đạo lý, như giáng thẳng vào tinh thần của mỗi người.

Chỉ có lão râu dê, tuy có xúc động theo dõi một màn kịch Vương Bảo

Nhạc đang diễn trước mặt các vị lão sư khác, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ
nào đó không đúng.

Mà lão giả áo đen thì nheo nheo cặp mắt, nhìn Vương Bảo Nhạc chằm

chằm. Ông muốn nói thêm gì đó nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Bởi khi ông nghe lời Vương Bảo Nhạc nói, tuy rằng có sơ sở nhưng lại
khiến cho đạo đức và đại nghĩa gắn chặt với nhau. Mánh khóe này ông biết
rõ, bình thường đều có thể gặp qua ở mấy vị có chức quan lớn một chút,
nhưng ở học sinh thì không thấy nhiều.

Nếu ông phản đối, chẳng khác nào đối chọi với chính nghĩa cả. Cảm

giác này khiến cho lão giả áo đen nghẹn lời không biết nói sao, lại liếc một
vòng thu hết sắc mặt của mọi người vào tầm mắt, ông biết Vương Bảo
Nhạc đã qua được ải lần này rồi, thầm than khẽ một tiếng. Tưởng rằng có
thể dễ dàng đập chết con kiến hôi, nhưng ai ngờ lắc mình một cái, xù lông
thành nhím gai.

Lão y sư mỉm cười đầy ẩn ý, hai mắt nhắm nghiền lại.

Chỉ một lúc sau Vương Bảo Nhạc ra khỏi đại điện. Bên ngoài có đến

ngàn người đang tập trung bâu quanh, trong đó không ít người ghen tỵ với
thân phận học sinh đặc cách của hắn, cười trên nỗi đau của người khác,
đang đợi để nhìn thấy bộ dạng đáng cười của hắn, ai ngờ từ trong đại điện
truyền qua một giọng nói già nua, vang vọng khắp hệ Pháp Binh!

- Qua điều tra của đạo viện, học sinh Vương Bảo Nhạc không vi phạm

quy định trong kỳ khảo hạch tân sinh vừa qua. Giữ lại thân phận học sinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.