vô tình nơi em đang đứng? Thế hoa trong vườn nhà em không còn rũ cành
chết nhẹ nhàng trên mặt đất nữa ư?
Sao phải gọi tôi, hỡi người em da diết?
Thôi cứ để mắt buồn của tình yêu ngóng chờ và nhỏ lệ, để đèn tỏa
sáng trong căn nhà quạnh hiu, để thuyền đưa công nhân mỏi mệt về nhà.
Tôi bỏ lại sau mình mộng đẹp, hối hả chạy theo tiếng em đang réo gọi.
66
Tóc kết thành lọn, mình dính đầy bùn, làn da xạm nắng, người gầy đét
như một cái bóng, môi mím chặt như cửa tâm hồn khép kín, mắt nẩy lửa
hệt đom đóm lập loè bay tìm tình nhân, gã điên lang thang tìm kiếm hòn đá
thử vàng.
Trước mặt gã biển xanh mênh mông gầm thét. Sóng bạc đầu huyên
thuyên trò chuyện về những kho tàng chôn giấu, giễu nhạo kẻ xuẩn ngu
không hiểu ý nghĩa lời sóng nói.
Có lẽ lúc này gã đang tuyệt vọng. Dẫu vậy, chẳng chịu bó tay, vì đối
với gã cuộc kiếm tìm đã trở thành lẽ sống.
Cũng như biển cả mãi mãi vươn tay lên bầu trời tìm cái không thể với
tới
Cũng như các vì sao xoay vần tìm kiếm mục tiêu chẳng bao giờ tới
được.
Dẫu thế, trên bờ hoang lạnh, gã điên, tóc hung vàng bụi bám, vẫn thơ
thẩn tìm hòn đá thử vàng.
Một hôm có em nhỏ từ làng ra hỏi: “Ông ơi, đi về đâu mà bụng đeo
dây chuỗi vàng nặng thế?”
Gã điên bàng hoàng – chuỗi gã đeo trước kia là sắt bây giờ lại biến
thành vàng thực sự. Chẳng phải rằng mơ; tuy nhiên gã không biết dây
chuỗi biến dạng lúc nào.
Gã nắm tay đập trán lia lịa – dây chuỗi biến thành báu vật ở chỗ nào, ừ
ở chỗ nào mà gã không hay?