TÂM TÌNH HIẾN DÂNG - Trang 33

Tôi suy nghĩ và suy nghĩ; tên hai đứa chẳng hiện ra trong trí tôi.
Mắt ứa lệ, nàng đưa bàn tay phải cho tôi. Tôi cầm tay nàng rồi đứng

lặng im.

Cây đèn bên cạnh chúng tôi lung linh trong gió đêm rồi vụt tắt.

63

Lữ khách, anh phải đi chăng?
Đêm hãy còn im lìm và màn tối đang phủ nặng rừng cây.
Đèn trên bao lơn nhà chúng tôi rực sáng, hoa nở thắm tươi, và những

đôi mắt trẻ trung vẫn còn tỉnh táo.

Đã đến giờ anh đi rồi sao?
Lữ khách, anh phải đi chăng?

Chúng tôi chẳng thể buộc chân anh lại bằng vòng tay cầu khẩn. Cửa

đã mở, ngựa sẵn yên cương chờ anh ngoài cổng. Nếu chúng tôi có cố ngăn
bước anh đi thì cũng không có gì ngoài bài ca chia tay. Nếu có bao giờ
chúng tôi cố níu chân anh lại thì cũng không có gì ngoài ánh mắt nhìn theo.
Lữ khách, chúng tôi chẳng có gì để giữ anh lại, chỉ trừ nước mắt mà thôi.

Trong ánh mắt anh lửa nào hừng hực sáng?
Trong máu anh cơn say nào triền miên chảy?
Thôi thúc anh tiếng gọi nào từ bóng đêm đang vọng lại?
Lời chú ghê rợn nào anh đã đọc dưới trời sao để đêm tối đi vào tim

anh, với lệnh truyền bí mất niêm phong âm thầm, xa lạ?

Nếu anh không mang tới các buổi gặp gỡ vui vui, nếu anh lại cần yên

tĩnh, hỡi trái tim mỏi mệt, chúng tôi sẽ tắt đèn và ngừng ngay tiếng đàn
đang dạo, anh ơi.

Chúng tôi sẽ ngồi im lặng trong bóng đêm giữa tiếng lá cây sột soạt;

mặt trăng mệt nhọc sẽ trải ánh xanh xao trên cửa sổ nơi anh đang ngồi.

Ồ lữ khách, u hồn nào khắc khoải đã nhập vào anh đúng giữa đêm

khuya?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.