Sáng hôm sau, lúc ra suối gánh nước gần đám cây bá hương, những
người đàn bà thấy cửa nhà nàng mở toang. Tuy nhiên, họ không nghe thấy
tiếng nàng nói và cũng chẳng thấy khuôn mặt hớn hở của nàng đâu cả.
Chiếc thùng nước rỗng không nằm tròng trơ trên nền nhà, ngọn đèn
trong xó đà cháy cạn dần. Chẳng ai rõ nàng đã trốn đi phương nào, trước
lúc bình minh – và người khách lạ cũng đi rồi.
Vào tháng năm, mặt trời nắng gắt, tuyết tan thành nước. Chúng tôi
ngồi bên suối, buồn rầu, nức nở, rồi thầm hỏi nhau: “Nơi nàng tới có suối
hay không để nàng gánh nước trong những ngày nóng nực cạn khô này?
Phía bên kia lớp đồi, nơi chúng mình đang sống, có ruộng đất gì chăng?”
Một đêm hé gió từ phương nam thổi về. Tôi ngồi trong căn phòng bỏ
hoang của nàng, trong đó cây đèn đứng buồn thiu không lửa cháy.
Bỗng dưng, từ phía trước mặt tôi dẫy đồi biến mất, như những màn
che kéo sang một bên. “Ừ, đúng rồi, nàng đang tới. Thế nào, em có mạnh
khoẻ và hạnh phúc hay không? Nhưng, dưới bầu trời bao la này, em đã náu
thân ở nơi nào vậy? Hỡi ôi! Suối của chúng ta lại không ở đây để cho em
đỡ khát.”
Nàng nói: “Ở đây cũng dưới cùng một bầu trời. Khác chăng là không
có đồi xanh bao quanh; ở đây cũng cùng con suối chảy thành dòng sông,
cũng cùng mặt đất trải rộng thành đồng bằng”.
Tôi thở dài: “Ở đây có tất cả, chỉ trừ đôi ta”. Nàng mỉm cười buồn bã,
rồi tiếp lời: “Anh ở trong tim em”.
Tôi choáng tỉnh, rồi chợt nghe tiếng suối thì thầm, và tiếng lá bá
hương đêm khuya sột soạt.
84
Bóng mây thu lướt trên đồng lúa vàng xanh, mặt trời theo sau vun vút
đuổi bắt.
Ong quên hút mật, say nhừ ánh dương, ngẩn ngơ bay bay lượn lượn.
Trên gò đất giữa dòng sông đàn vịt thi nhau cất tiếng kêu bâng quơ.